Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 35
Tối đó tại Lục gia.
Giúp việc và quản gia đã được một phen vô cùng kinh ngạc.
Cảnh tượng trước mắt họ giống như nhật thực vậy, trăm năm mới có một lần.
Thiếu gia và thiếu phu nhân cùng nhau ngồi xem tivi sao? Họ có đang nằm mơ không vậy?
Đúng vậy, Vĩ Phong và Thiên Di đang dần dần bước vào cuộc sống vợ chồng giống như trên bản hợp đồng đã nói.
Thiên Di trong bộ váy ngủ bằng lụa hết sức thoải mái và mát mẻ, mát tóc còn hơi ươn ướt do mới tắm xong càng làm cô thêm phần quyến rũ.
Trang phục ở nhà của Vĩ Phong cũng khá là thoải mái.
Bộ quần áo ngủ bằng đồng rất hợp với anh.
Khí chất cho dù ở công ty hay ở nhà vẫn như vậy.
Nếu chỉ cùng nhau ngồi xem tivi thì có gì để nói.
Chỉ là bộ phim hai người đang xem có chút…trẻ con.
Biết sao được, vợ anh thích xem phim hoạt hình cơ mà.
Vĩ Phong chỉ còn cách ngồi xem cùng thôi mặc dù anh chẳng mấy hứng thú.
Thiên Di cũng không thể ngờ anh có thể ngồi cùng cô để xem thể loại phim này.
Cô vừa xem phim vừa ăn snack rất vui vẻ.
Cô không hiểu định nghĩa vợ chồng đối với anh như thế nào, riêng Thiên Di chỉ cần cùng nhau làm những việc mình thích, sống thật hạnh phúc vậy là tuyệt lắm rồi.
Bấc giác cô hướng ánh mắt về phía Vĩ Phong.
Gương mặt nghiêng với sống mũi cao và hàng lông mi dài đen nhánh, ánh mắt đang hướng về màn hình.
Từ góc nhìn của cô, anh trông thật chăm chú và khá nghiêm túc khiến cho Thiên Di cảm thấy vô cùng buồn cười.
Xem phim hoạt hình thôi mà có cần giữ bộ dạng cứ như đi họp cổ đông không chứ.
Thiên Di không hiểu sao muốn tìm hiểu về người đàn ông trước mặt mình nhiều hơn.
Trước đây lúc gặp anh trong bệnh viện, cô luôn nghĩ người con trai này lạnh lùng và rất đáng ghét.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt chứa đựng nhiều điều của anh tại căn phòng được nhuộm đỏ bởi sắc hoàng hôn, Thiên Di tự hỏi liệu còn có khía cạnh nào của anh mà cô chưa được biết đến.
Anh có thật sự là một con người lạnh lùng băng giá hay đó chỉ đơn giản là một cái vỏ bọc?
“Ăn không?” Thiên Di bóc một miếng snack khoai tây mà cô ưa thích đút cho anh.
Vĩ Phong lắc đầu né tránh, trước giờ anh không ăn vặt vì đơn giản những món đồ ăn nhanh sẽ chẳng tốt cho sức khoẻ.
Tại sao lại phải nạp vào một lượng thức ăn không dinh dưỡng lại còn độc hại cơ chứ.
“Buổi tối đừng ăn quá nhiều.
Không tốt cho sức khoẻ đâu.” Vĩ Phong nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục hứng mắt về tivi.
Vẻ mặt có chút khó chịu.
Thiên Di bĩu môi, anh có ý gì đây? Chê món ăn ưa thích của cô à? Không ăn thì thôi, cô ăn một mình vậy.
Tại sao Vĩ Phong lại tập trung xem một bộ phim trẻ con đến như vậy? Đơn giản là vì anh muốn hiểu rõ về cô vợ của mình.
Một bộ phim ưa thích phản ánh rất rõ tính cách của một người.
Nhưng mà cái logic trong phim…anh không thể nào ngấm nổi.
Gói snack thứ tư được bóc ra.
Anh liếc nhìn Thiên Di một cái, cô không nghe những gì anh nói lúc nãy sao?
Anh cau mày nói với cô giúp việc đang rót trà ở đó.
“Sau này dặn phía đầu bếp không được mua những món đồ ăn không lành mạnh về nhà nữa.”
Miếng snack khoai tây vừa định cho vào miệng, nghe anh nói vậy Thiên Di có chút bức xúc.
Vĩ Phong có ý gì đây? Anh cấm gì cô cũng được nhưng ăn vặt thì không! Một ngày không được ăn vặt giống như ở trong địa ngục vậy.
Thiên Di lập tức lên tiếng hỏi anh.”Tại sao?”
“Không tốt cho sức khoẻ.” Anh đáp một cách bình thản.
Việc ăn vặt đối với Vĩ Phong là không cần thiết thì cô cũng phải giống như vậy.
Không hiểu cái định nghĩa vớ vẩn đó ở đâu ra mà anh có thể suy nghĩ như vậy được nữa.
“Nhưng mà tôi thích.”
“Nhưng tôi không thích.” Vĩ Phong dửng dưng trả lời.
Ơ? Anh không thích thì cô không có quyền thích sao? Logic này ở đâu ra vậy?
Vì tương lai lâu dài, cô tạm gác lại bộ phim hoạt hình và gói snack đang ăn dở để đấu tranh cho một tương lai lâu dài.
Thế là Thiên Di bắt đầu lôi ra một tràn lý luận sắc bén của cô.
“Tôi nói anh nghe, đời người ngắn ngủi chẳng biết sống được bao nhiêu lâu.
Vậy nên!” Cô nhấn mạnh
“Vậy nên?” Vĩ Phong có chút tò mò.
“Vậy nên cứ làm những gì mình thích trước khi chết.
Tôi thích ăn gì là việc của tôi, sức khoẻ cũng là của tôi nên khỏi cần anh can thiệp.
Cảm ơn.”
“Tôi cứ thích can thiệp đấy.” Vĩ Phong nhìn cô, ánh mắt ẩn hiện ý cười.
“Anh…anh” Cô chỉ tay về phía anh mà có chút bất lực, nhìn vẻ mặt và thái độ đó, cứ như anh đang trêu chọc cô vậy.
“Tôi thế nào?”
Thật muốn mắng cho anh một trận nhưng không được! Thiên Di đang trong quá trình lấy lòng người con trai trước mặt, phải nhẫn nhịn.
Cùng lắm là nhịn ăn snack trong vòng hai năm thôi mà, tuy có chút khó khăn nhưng không thể vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà ảnh hưởng đến đại cuộc được.
Thiên Di cười cười, thu cánh tay đang chỉ về phía anh lại mà giở giọng nịnh hót.
“Không có gì, mọi chuyện đều nghe theo anh hết.”
Như vậy mới ngoan chứ.
Vĩ Phong cảm thấy hài lòng.
Anh tiện tay đặt lên thành ghế sofa phía sau Thiên Di.
Cô có chút đỏ mặt nhưng lại tự nhủ với bản thân là không được bị vẻ đẹp trai của anh ta dụ dỗ.
Bộ phim trên tivi diễn biến ngày một vô lý nhưng lại được sắp xếp một cách hết sức thuyết phục.
Anh cau mày nhìn cô gái đang nheo mắt chăm chú xem diễn biến tiếp theo.
“Em thích xem những thể loại nhàm chán như thế này sao?”
Một câu hỏi có chút…đáng ghét.
Làm gì có ai ưa được người nào chê bai một bộ phim mà mình thích cơ chứ.
Thiên Di cũng cau mày.
Sao hôm nay Vĩ Phong lại đặc biệt để ý đến cuộc sống và sở thích của cô vậy chứ? Con người của anh luôn phiền phức như vậy sao?
“Tôi thấy nó hay mà.” Cô lên tiếng nói lên suy nghĩ của mình.
“Hay thế nào? Bay lên vũ trụ nhưng không cần bình dưỡng khí và đồ bảo hộ à? Có bị ngốc quá không?” Giọng điệu của anh có chút mỉa mai.
Làm ơn có ai nhắc cho Vĩ Phong nhớ rằng anh đang xem phim hoạt hình chứ không phải phim khoa học có được không vậy?
Thôi, với những người có bộ não thiên tài, đầu óc kinh doanh và logic chặt chẽ như anh tốt nhất là không nên tranh cãi.
Thay vào đó cô quyết định từ giờ sẽ không xem hoạt hình trước mặt Vĩ Phong nữa.
Anh đang có ý đồ gì đây? Sao hôm nay anh lại chủ động gần gũi với cô như vậy chứ?