Cô Vợ Tuổi Mười Tám

Chương 30


Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 30


“Kí vào bản hợp đồng này, chấp hành theo những điều khoản trong đó.

Sau hai năm, cô sẽ có được tự do như mình muốn.” Anh chậm rãi nói từng chữ một.
Vĩ Phong cẩm một tờ giấy và một cây bút rồi đưa cho Thiên Di.

Đây có thể coi là một “Bản hợp đồng hôn nhân.” Nó sẽ có hiệu lực trong một thời gian nhất định, sau khoảng thời gian đó, bên A và bên B sẽ chính thức chấm dứt cuộc sống hôn nhân này.
Sau hai năm, cả hai sẽ chẳng còn chút quan hệ nào nữa.

Gia đình hai bên cũng không có quyền can thiệp vào.
Nhưng tại sao Vĩ Phong lại cất công soạn nên bản hợp đồng này? Nếu muốn ly hôn, chỉ cần anh lên tiếng thì cô sẽ lập tức chấp nhận.

Nếu như vậy thì Lâm gia sẽ không còn can thiệp vào được nữa.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều về tâm tư của mình dạo gần đây.

Vĩ Phong tự hỏi liệu cảm giác mà anh có được khi ở cạnh cô dạo gần đây rốt cuộc là thứ cảm xúc gì.

Đó có phải là tình yêu hay không? Vĩ Phong cần thời gian để xác minh điều đó.
Đêm qua anh đã trầm tư một lúc lâu, anh nhớ về khoảng thời gian hai người chung sống với nhau.

Vĩ Phong chưa một lần đối tốt với Thiên Di, nếu không quát mắng anh cũng đối xử lạnh nhạt với cô.

Đó là điều một người chồng không nên làm với vợ mình.


Mặc dù Thiên Di không còn nhớ gì về những chuyện đó nhưng anh chắc rằng cô cũng cảm nhận được phần nào về cuộc hôn nhân không hạnh phúc này.

Hai năm, anh sẽ dành thời gian để đối xử với Thiên Di tốt hơn.
Về phía Thiên Di, cô không tài nào hiểu được tại sao thời hạn hợp đồng là hai năm.

Nó có quá dài hay không? Nhưng nghĩ lại, nếu bây giờ cô đề nghị ly hôn thì cha mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý.

Lần đầu tiên Thiên Di thấy họ kiên định và quyết liệt đến vậy.

Cô cần Vĩ Phong lên tiếng để chấm dứt mọi thứ.

Nếu như đây là điều kiện của anh, cô xem thử xem sao.
Thiên Di nhận lấy bản hợp đồng, đọc kĩ từng chi tiết.

Cô không muốn bị lừa.
Điều 1: Không có sự cho phép của bên A, bên B không được phép qua đêm ở bên ngoài.
Tuy nghe có vẻ hơi kì quặc nhưng cô vẫn có thể chấp nhận được.

Chỉ cần không qua đêm ở nơi khác thôi chứ gì, Thiên Di có thể làm được.
Điều 2: Trong vòng hai năm sắp tới đây, không được nhắc tới chuyện ly hôn trước mặt bên A.
Có lẽ đây là điều dễ hiểu và dễ thực hiện nhất.

Nhưng phải xem tình hình sau này như thế nào đã.

Biến cố và sóng gió biết đâu sẽ bất ngờ ập tới.
Điều 3: Chung sống và đối xử với nhau như vợ chồng thật sự.
Thiên Di không hiểu rõ điều cuối cùng cho lắm nhưng cô nghĩ chỉ có ba điều khoản nhỏ, chắc bản thân sẽ làm được.
Dòng cuối cùng trong bản hợp đồng khiến lòng Thiên Di phơi phới.

Chỉ cần hai năm nữa thôi là có thể chấm dứt hết mọi chuyện rồi.

Lúc đó cô có thể làm tất cả những gì cô muốn, sống một cuộc sống mà cô hằng mơ ước.
Nhìn cánh tay thon thả mịn màng của cô cầm bút kí vào đó, môi anh bấc giác nhếch lên.
Hai năm, đó là thời gian Lục Vĩ Phong tự đặt ra cho mình để làm rõ suy nghĩ của bản thân và níu giữ cô gái này ở lại bên mình.
Kí ức trước đây về anh của cô đã không còn, việc xây dựng lại một hình ảnh khác trong mắt Thiên Di là một thử thách mà anh đặt ra.
Điều khoản cuối cùng…chắc sẽ thú vị lắm đây! Thiên Di đâu biết được rằng người đàn ông trước mặt mình là một con sói.

Không biết “chung sống như vợ chồng” trong suy nghĩ của anh sẽ như thế nào đây?
[…]

Ngày hôm sau, cô thức dậy với tâm trạng đầy hưng phấn.

Còn 729 ngày nữa là có thể tự do rồi!
Lúc Thiên Di về Lâm gia cô cũng chẳng mang theo hành lý nên chẳng cần sắp xếp gì cả.

Cô dành thời gian để ngắm nhìn lại căn phòng và toà biệt thự của Lâm gia trước khi theo anh về nhà.
Bà Lâm hơi ngạc nhiên, mới hôm qua tâm trạng cô còn ủ rủ mà hôm nay lại vui vẻ đến vậy.

Có chuyện gì xảy ra sao?
Thiên Di đang vạch ra một kế hoạch.

Đối xử tốt với anh ta một chút, biết đâu Vĩ Phong sẽ động lòng mà ly dị sớm hơn.
Chiếc Bugatti Veyron đã đỗ trước cổng, Vĩ Phong với một chiếc sơ mi trắng và quần tây đen đi kèm với cặp kính râm cùng màu.

Ăn mặc khá thoải mái nên cái khí chất lạnh lùng mọi ngày cũng giảm đi đôi chút.
Anh bước vào trước sự đón tiếp nồng nhiệt của Lâm phu nhân.
“Thiên Di nó đang ở trên phòng, hôm nay con đến sớm nhỉ.” Bà Lâm niềm nở mở lời.
“Vâng.” Vĩ Phong gật đầu một cái coi như xả giao, anh bước lên cầu thang đi thẳng lên phòng cô.
Mở cửa bước vào thì cảnh tượng trước mặt…
“Chết tiệt! Cái áo này bị sao vậy nè!”
Thiên Di đang…cởi trần để lộ thân trên vô cùng “săn chắc” và trắng trẻo.

Miệng còn đang lớn tiếng quát chiếc áo lúc nãy.

Quần áo này cũng là của mấy năm trước, bây giờ không mặc vừa cũng dễ hiểu thôi, cái gì phát triển thì nó cũng đã phát triển rồi.
Thấy tiếng động phát ra từ cửa, quay mặt lại thì thấy Vĩ Phong…
“Yah! Anh làm cái gì vậy hả!” Cô lấy tay che ngực hét thật to.
Mặt Vĩ Phong nóng ran, mới sáng sớm mà cô đã cho anh thấy một cảnh tượng bỏng hết cả mắt rồi.


Với một con sói “ăn chay” đã bao lâu nhưng hôm nay lại phải kìm chế trước một miếng thịt ngon thế này.

Coi có tội không chứ?
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại…
Một lát sau Thiên Di cũng mở cửa bước ra.

Mặt cô hơi ửng đỏ lên vì ngại.
Cô diện một chiếc quần jeans ngắn qua gối cùng với một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình nhìn vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm.

Đúng là phong cách ăn mặt rất khác với Thiên Di mà anh biết.
Gác lại tai nạn lúc nãy sang một bên, cô mỉm cười thật tươi rồi sau đó khoác tay anh đi xuống lầu.

Nhìn xem Thiên Di giả vờ có giống không chứ? Quá giống luôn ấy! Giống đến mức người con trai kế bên cảm thấy vô cùng, vô cùng thích thú.
Bà Lâm và ông Lâm thấy bọn trẻ tình cảm khoác tay nhau đi xuống lầu mà như không tin vào mắt mình.

Rõ ràng lúc trước cả hai đâu có thân thiết đến vậy, thậm chí là không muốn nhìn mặt nhau nữa mà.

Đúng là tuổi trẻ…
“Tạm biệt cha mẹ con đi đây, chồng yêu đến đón con về rồi.” Cô vẫy tay chào hai người rồi quay sang anh cười cười.
Vĩ Phong có chút…thích cảm giác này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.