Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 22
Cố gắng cả buổi nhưng Thiên Di vẫn chẳng tìm hiểu được bất kì thông tin gì từ những người xung quanh.
Họ đều bảo là thiếu gia không cho phép họ tiết lộ bất cứ điều gì.
Cô cảm thấy có gì đó lạ lắm, tại sao Vĩ Phong lại không muốn cho cô biết về quá khứ của mình.
Thiên Di quyết định không hỏi bọn họ nữa, cô sẽ đi tham quan vòng quanh nhà để xem có nơi nào quen thuộc và gợi cho cô điều gì hay không.
Lục gia rộng lớn, chắc phải mất cả ngày mới có thể tìm hiểu rõ xung quanh.
Khu vườn rất đẹp và đem lại cho Thiên Di cảm giác thư giản và xoa dịu đến lạ.
Có lẽ cô hay đến đây, ngồi vào chiếc ghế tre này mà ngắm nhìn hồ nước bên cạnh.
Chiếc ghế sofa trắng xám này chắc buổi tối Thiên Di hay ngồi đây.
Không hiểu sao cô lại nghĩ vậy nữa, chắc là do cảm giác thôi.
Thiên Di năm mười tám tuổi chẳng biết nấu ăn, nhưng căn bếp ở Lục gia lại gợi cho cô nhớ về một người phụ nữ đảm đang, dịu dàng.
Thiên Di đi dọc trên dãy hành lang lầu hai, thư phòng nằm sát bên phòng cô.
Nơi đây chứa đựng rất nhiều loại sách nhưng chủ yếu là nói về kinh doanh và những quyển sách do chính những doanh nhân thành đạt của thế giới viết ra.
Đây là nơi Vĩ Phong hay ngồi đọc sách, một tách cà phê nóng sẽ được đặt trên bàn.
Hành lang tầng hai có bốn phòng, một căn phòng được bỏ trống, phòng còn lại chắc là phòng ngủ của anh.
Cô vào được không nhỉ? Chắc cũng được thôi vì dù sao Thiên Di cũng là vợ của anh mà.
Cô mở cửa bước vào trong.
Căn phòng với hai tông màu chủ đạo là đen và xám, khá lạnh lẽo và cứng nhắc.
Nơi đây đem lại cảm giác xa lạ đối với cô.
Không hiểu vì sao Thiên Di lại cảm thấy xa lạ ngay trong chính căn phòng của chồng mình.
Không lẽ cô chưa từng tới đây sao?
Cơn đau đầu bỗng nhiên ập tới làm cho cô có cảm giác vô cùng choáng váng.
Những hình ảnh mờ ảo hiện lên trong tâm trí, chẳng nhìn rõ thứ gì, nó hỗn độn lắm.
Dừng việc cố gắng tìm hiểu mọi thứ lại.
Cô cố gắng bước xuống lầu, hơi thở ngày một gấp gáp.
Lọ thuốc được đặt trên kệ, đây là đơn thuốc mà bác sĩ kê cho cô mỗi khi có triệu chứng đau đầu xuất hiện.
Thiên Di uống một viên.
Thật hiệu quả, đã giảm đau được đôi chút nhưng vẫn còn khá mệt mỏi.
Chiếc xe hơi màu đen đỗ ngay trước cổng.
Lục phu nhân với chiếc áo khoác lông thú bước vào nhà.
Bà đến thăm Thiên Di sẵn tiện giúp cô chọn trang phục cho bữa tiệc tối nay.
Vừa đi vào Lục phu nhân liền nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế sofa, nét mặt xanh xao.
Lục phu nhân hốt hoảng chạy đến bên cạnh cô.
“Thiên Di, con không sao đó chứ?” Bà lo lắng hỏi.
“Con không sao, chỉ là lúc nãy hơi đau đầu một chút thôi.” Giọng cô có phần yếu ớt.
“Con cố gắng hít thở thật sâu, bình tĩnh lại.”
Thiên Di hít vào rồi lại thở ra, tinh thần đã ổn định hơn.
Thông thường những cơn đau đầu sẽ kèm theo một đoạn kí ức được phục hồi.
Thiên Di lúc nãy cũng nhìn thấy một thứ gì đó mờ mờ ảo ảo.
Một người đàn ông trong cơn say và…!Khỉ thật! Cô không thể nào nhớ thêm gì nữa.
Nét mặt cô đã tươi tỉnh trở lại, lúc này cô mới hỏi Lục phu nhân.
“Hôm nay mẹ đến đây có chuyện gì không ạ?”
“Phải có chuyện gì ta mới đến được sao?” Bà nhăn mặt nói.
“Ơ, con không có ý đó.” Thiên Di sợ bà hiểu lầm ý của mình, liền nhanh chóng giải thích.
“Đùa con thôi, hôm nay ta đến đây thăm con.
Với lại tối nay Lục gia tổ chức tiệc, Vĩ Phong đã nói con nghe rồi chứ?”
“À…có ạ.” Cô gật đầu đáp.
Hình như vào tuần trước anh có nói, nhưng Thiên Di lại quên mất.
Cũng mai có Lục phu nhân nhắc nhở.
[…]
Cuộc họp diễn ra vô cùng suôn sẻ nên Vĩ Phong sẽ về sớm hơn dự tính một chút.
Chắc cũng kịp giờ tham dự buổi tiệc ở nhà chính Lục gia.
Dòng nước mát lạnh chạy dọc quanh cơ thể, bên đó đang là 9 giờ tối.
Khoác lên mình chiếc áo choàng tắm màu xám trắng, anh thong thả ngồi trên bộ ghế salon ở khách sạn.
Sau mấy ngày vất vả, anh cũng đã được thả lỏng đôi chút.
Ly vang đỏ trên tay, mùi hương nhàn nhạt phảng phất khiến tâm trạng con người ta lâng lâng.
Bấc giác Vĩ Phong nghĩ đến một người, không phải là Thiên Di.
Người đó là một cô gái xinh đẹp với nụ cười toả nắng.
Lúc trước cả hai người đã cùng nhau đến đây du lịch.
Bây giờ anh vẫn ở đây, còn người đó đã đi mất.
Cái tên Thanh Kì trong anh như đã chết nhưng tận sâu trong trái tim, hình ảnh của cô vẫn tồn tại mạnh mẽ.
Vĩ Phong rơi vào trầm tư, anh không biết hiện tại Thanh Kì đang ở đâu, làm gì.
Chỉ biết cô vì đam mê, vì ước mơ mà bỏ anh lại.
Lúc Vĩ Phong chưa có gì trong tay, anh yêu cô say đắm.
Khi sự nghiệp đang thăng tiến, hình bóng của cô vẫn còn.
Tiếng chuông điện thoại reo lên như đưa anh về với thực tại.
Cái tên hiển thị trên màn hình khiến môi anh bất giác cong lên.
Vợ!
Từ lúc anh đi công tác cho đến nay, Thiên Di chẳng thèm gọi điện hỏi thăm anh.
Hôm nay cô gọi đến không biết có chuyện gì đây?
Anh nhấc máy, thanh âm quen thuộc vang lên.
Không hiểu sao lúc trước anh có thể ghét cái giọng nói này được cơ chứ?
“Alo, mẹ bảo là anh phải về sớm để còn tham dự buổi tiệc tối nay.” Giọng nói của Thiên Di qua điện thoại trầm hơn đôi chút nhưng nét đặc trưng vẫn không mất đi.
Nghe cô gọi mẹ ngọt chưa kìa.
Mẹ mà cô nhắc đến ở đây chắc là Lục phu nhân.
Cảm giác “vợ chồng” dậy lên mạnh mẽ.
“Tôi biết rồi.”
“Ừm…nhớ giữ gìn sức khoẻ.” Thiên Di chần chừ một lát rồi nói.
“Cô cũng vậy.” Thanh âm chứa đựng sự vui vẻ và có chút hạnh phúc.
Sự nhớ nhung dành cho cô gái khác phút chốc biến mất.
Thay vào đó bây giờ thâm tâm anh chỉ toàn là hình ảnh của vợ mình.
Từ khi nào mà hai người lại ngọt ngào vậy nè? À không, chỉ là tiện thể nói ra thôi, tiện thể thôi…