Cô Vợ Tuổi Mười Tám

Chương 20


Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 20


Cô và anh vẫn ngồi đó nhưng không nói gì, bầu không khí có phần ngượng nghịu.

Vĩ Phong rót một ly nước còn Thiên Di thì gặm snack.
Anh cau mày.

“Sao lại ăn mấy thứ này?”
Dám gọi snack thân yêu của cô là mấy thứ này sao? Đúng là đáng ghét mà.

“Tôi ăn gì thì liên quan đến anh sao?” Thiên Di đanh đá đáp lời.
Cô vợ dịu dàng của anh đi đâu mất rồi?
Không khí lại một lần nữa rơi vào trầm tư.

Cô thắc mắc tại sao Vĩ Phong không lên phòng đi, ngồi đây với cô làm gì?
Thiên Đi bấc giác quay sang nhìn anh, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.

Cô nhanh chóng quay mặt đi chổ khác.
Cô luôn tự nói với lòng mình rằng người đàn ông trước mặt không hề yêu thương mình.

Cuộc hôn nhân của hai người chẳng mấy hạnh phúc, chính anh là người đã xác nhận điều đó kia mà.
Thiên Di chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay sang nói với anh bằng giọng điệu có phần hơi ngượng.

“Hôm nay anh làm tốt lắm, chúc mừng.” Cô mỉm cười nhìn anh.

Thiên Di đã xem được đoạn họp báo, quả thật anh rất tài năng.

Nhưng khi nhìn thấy những quần thâm trên mắt cũng như thái độ uể oải, cô biết được thành công đến không hề dễ dàng.
Vĩ Phong đơ người trong giây lát, cả ngày hôm nay anh nhận được biết bao nhiêu sự chúc mừng từ người khác.

Nhưng anh biết được rằng trong đó chẳng có ai thật sự chân thành cả.

Đối diện trước ánh mắt và điệu bộ của cô, anh cảm thấy ấm áp lắm.

Đây được gọi là gia đình sao? Tại sao trước giờ anh không nhận ra được điều đó chứ?
“Cảm ơn.” Thanh âm nhàn nhạt vang lên, có cả sự mệt mỏi, sự biết ơn và một chút hạnh phúc trong đó nữa.
Thiên Di vừa làm gì vậy? Sao lại đi nói những lời sến súa đó.

Cô đâu có ưa gì anh.
“Không có gì, tôi lên phòng đây tạm biệt.” Cô nhanh chóng tìm cách chuồn lẹ để tránh cái bầu không khí kì lạ này.
[…]
Buổi sáng sau ngày công bố dự án.

Tất cả mọi người đều cật lực cho công việc của riêng mình.

Đây là thời điểm nhạy cảm và quan trọng nhất, nếu sản phẩm đầu tiên xảy ra bất kỳ một sai sót nào thì xem như cả dự án sẽ đi tong một nữa.
Bên phía lão Từ vẫn cứ nhàn nhã, tình báo chẳng có thông tin gì đặc biết ngoài việc ông ấy thường xuyên qua lại với một người đàn ông trung niên.

Ông ta không phải là người trong nghề nhưng Vĩ Phong vẫn cho người điều tra thông tin của người đó.

Phòng bị trước vẫn tốt hơn.
[…]
“Mà Vĩ Phong này, tôi với cậu là chỗ anh em thân thiết.

Cậu có thể cho tôi một lời khuyên xem như là kinh nghiệm của người đi trước hay không?” Văn Nguyên lên tiếng
“Chuyện gì?” Anh nghi hoặc hỏi.

Chắc lại là chuyện cá nhân hay liên quan tới phụ nữ nữa đây mà.
“Cảm nghĩ của cậu sau khi kết hôn như thế nào?” Một vấn đề khó trả lời được Văn Nguyên đặt ra.
Vĩ Phong nên trả lời thế nào đây? Khó chịu sao? Nhưng đó chỉ là chuyện lúc trước, bây giờ nghĩ lại cũng không đến nổi tệ…
“Cưới đi rồi cậu sẽ biết.” Chất giọng bình thản của anh cất lên, làm như chuyện hôn nhân dễ dàng lắm vậy.

Nói cưới là cưới sao?
“Aaaa, tôi đau đầu chết đi được.


Mẹ cứ bắt tôi đi xem mặt rồi kết hôn với người thậm chí mình chẳng quen biết.” Anh vò đầu bức tóc mà than thở với bạn mình.
Viễn cảnh này cũng giống với Vĩ Phong hai năm trước vậy.

Lúc đó anh cứ nghĩ hành hạ cô ta thật nhiều thì cô ta sẽ tự động rời đi.

Ai ngờ mọi chuyện lại đi ngược lại hoàn toàn với dự tính.

Đúng thật là kinh doanh dễ hơn nhiều so với việc cố hiểu tâm tư phụ nữ.
“Dạo này cậu rãnh rỗi quá nhỉ?” Ánh mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu, anh hạ thấp giọng.
“Tất nhiên là không rồi.” Nhận thấy mùi nguy hiểm, Văn Nguyên cười cười nhìn anh.
“Vẫn còn thời gian suy nghĩ tới chuyện khác kia mà.

Để xem…hình như khâu kiểm duyệt vẫn còn dư một chổ, có nên điều cậu qua đó không nhỉ?” Vĩ Phong nói bằng chất giọng bình thản nhưng lời nói lại chứa đầy sự đe doạ.
Khâu kiểm duyệt sao? Công việc ở đó thật sự rất vất vả.

Nếu chuyển qua đó thì Văn Nguyên sẽ chẳng còn thời gian đi bar để gặp mấy cô gái xinh đẹp nữa.

Không được!
“Thôi nào bạn của tôi ơi, tôi biết cậu rất tốt với tôi nên sẽ không làm vậy đâu đúng không?” Anh bắt đầu giở giọng nịnh hót.
[…]
Chuông điện thoại cô reo, là Vĩ Phong gọi.
Khi Thiên Di bắt máy lên, vẫn là chất giọng trầm trầm thân thuộc.

Mặc dù mất đi kí ức, nhưng giọng nói đó vẫn cho cô cảm giác thân quen.
“Tôi sẽ đi công tác, ba ngày nữa sẽ về.” Anh nói.
“Ừm.” Đợi cô trả lời xong thì anh tắt máy.

Cuộc trò chuyện vỏn vẹn chưa tới hai câu…

Lúc này Vĩ Phong mới để ý, hình như anh chưa lưu tên liên lạc cho cô thì phải.

Chọn tên gì cho phù hợp đây? Thiên Di? Không, nghe đơn điệu lắm.
Anh nhập vào rồi bấm lưu, tên hiển thị chính là “Vợ”…!Cô đang từng bước xâm nhập vào trái tim anh sao? Ơ? Nhưng mà Thiên Di đã làm gì đâu…
[…]
Chuyến bay sẽ xuất phát vào lúc 19 giờ 15 phút, bây giờ là 19 giờ.

Vĩ Phong đi cùng với Văn Nguyên.

Mặc dù trông cậu ta giống như một tên công tử chỉ biết xài tiền của mẹ nhưng thật ra Văn Nguyên rất tài giỏi và đáng tin cậy.
Anh và Văn Nguyên đã có mặt trên ghế ngồi, tất nhiên là ghế hạng thương gia, vừa yên tĩnh lại thoải mái.
Phục vụ lại hỏi xem cả hai có cần dùng gì hay không.

Văn Nguyên hào hứng định gọi mấy lon bia uống cho thư giản nhưng lại bắt gặp ánh mắt tràn đầy sát khí của ai đó.

Thế là anh bỏ ngay cái ý định ban nãy mà gọi một ly nước hoa quả.

Phải giữ đầu óc tỉnh táo để còn tham dự hội thảo ở New York nữa chứ.
Vĩ Phong vẫn ngồi xem xét lại tài liệu, cũng đã gần 0 giờ nhưng anh chẳng có dấu hiệu nghĩ ngơi.

Vĩ Phong là người cuồng công việc đến vậy sao? Cũng không hẳn, chỉ là anh không muốn có bất kì sai sót nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.