Cô Vợ Tuổi Mười Tám

Chương 112


Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 112


Tiếng chuông điện thoại reo lên báo hiệu rằng có tin nhắn vừa được gửi đến.
Từ Chính Khiêm kiểm tra điện thoại của mình.

Là tin nhắn từ thuộc hạ của ông, không phải Cơ Quân mà là một người khác.
Khi đọc xong những dòng chữ trên đó, lão Từ nhoẻn miệng cười.

Tìm kiếm lâu như vậy, hoá ra là ở đó.

Đúng là Lục gia thật sự là đối thủ đáng gờm.
Rồi đây ông sẽ đạp đổ tên nhóc Vĩ Phong đó xuống mà có được Lục thị.

Muốn đấu với ông sao? Xem ra anh vẫn còn kém xa.
[…]
Cả ba người đang ở trong văn phòng của đội trưởng Bạch để nói về vụ án.
Căn phòng không lớn không nhỏ nhưng giờ đây lại đem đến một sự ngột ngạc và căng thẳng đến kì lạ.
“Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?” Bạch Khải nhìn hai người rồi hỏi.
Văn Nguyên thở dài nhìn Vĩ Phong, thú thật anh cũng không rõ lắm về người bạn Tư Thành này.
“Người tên Thẩm Tư Thành chính là nội gián tôi cài vào để điều tra về Từ Chính Khiêm.” Vĩ Phong trầm giọng giải thích, ánh mắt như phát ra tia sát khí khi nhắc đến lão Từ.
Bề ngoài lão ta là một cổ đông lớn của Lục thị nhưng bên trong lại luôn tìm mọi cách để phá hoại sự nghiệp của Vĩ Phong.


Anh không thể nào tống cổ lão ra khỏi công ti là bởi vì mọi bằng chứng đều được Từ Chính Khiêm giải quyết rất gọn gàng, không để lại dù chỉ là chút dấu vết.
Chính vì vậy Vĩ Phong mới nhờ đến sự giúp đỡ của Tư Thành.

Nhưng tại sao anh ta lại chấp nhận lời đề nghị nguy hiểm đó nhanh chóng như vậy? Thậm chí là chẳng có chút yêu cầu nào đối với Vĩ Phong.
“Vậy hai cậu hãy cho tôi biết Thẩm Tư Thành là người thế nào?”
Bạch Khải tiếp tục hỏi, đây không phải là giọng điệu khi nói chuyện với bạn bè mà chính là đang lấy khẩu cung một cách không chính thức.
Vĩ Phong trầm giọng kể lại mọi chuyện cho Bạch Khải nghe.
Đội trưởng Bạch ghi chép cẩn thận lại lời của Vĩ Phong.

Ánh mắt không thể che giấu nổi sự ngạc nhiên khi được biết về quá khứ của nghi phạm.
Ông trùm ma túy bị bắt giữ vào 10 năm trước – Thẩm Vinh Hạo chính là cha ruột của Thẩm Tư Thành.
Từ ngày cha của anh bị bắt giữ và được phán tội tử hình.

Mọi thứ biến mất trong phút chốc, tài sản bị tịch thu, mẹ do không chịu nổi cú sốc mà qua đời.
[…]
“Mày muốn gì?”
Thanh âm trầm thấp đến cực độ vang lên thật nặng nề.
Cơ Quân mỉm cười để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu nhưng bây giờ trông cậu thật tinh quái.
“Anh Thẩm nói gì vậy? Em chính là muốn giúp cho anh mà.”
Đúng vậy.

Người đàn ông ở trong căn nhà gỗ này chính là Thẩm Tư Thành.

Trên người anh chằn chịt những vết thương lớn nhỏ, kể cả việc nói chuyện cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Nét mặt của cậu trai hai mươi tuổi tràn đầy thiện chí khác hẳn với thái độ mà cậu cư xử với Tư Thành trước kia.
Mặc dù bị thương khá nặng nhưng ánh mắt sắt lạnh của Tư Thành vẫn không hề thay đổi.

Anh nhìn Cơ Quân với vẻ dò xét đồng thời không quên phòng bị.
Nhưng nếu Tư Thành vẫn toàn mạng lại còn được mang đến căn nhà gỗ này…không lẽ chính cậu là người đã cứu anh sao?
Cơ Quân quyết định mặt kệ ánh mắt mà Tư Thành đang nhìn mình mặc dù nó có hơi đáng sợ.

Cậu mở hộp cứu thương lấy ra những dụng cụ cần thiết để sát trùng và băng bó.

Xem ra thật sự Cơ Quân đang muốn giúp đỡ nhưng không biết là vì lý do gì.
“Đừng chống cự, tôi không muốn làm anh bị thương đâu.” Cậu nói.
Tư Thành cười khẩy.

“Với sức của cậu sao?”
Cơ Quân bình thường là một người có trí thông minh và làm việc rất nhanh nhẹn nhưng thể lực lại không được coi trọng.

Mặc dù bây giờ Tư Thành đang bị thương nhưng vẫn còn đủ sức để đối phó cậu ta.
“Những gì trước kia anh biết về tôi chưa chắc đã là sự thật.”
Vẻ mặt của Cơ Quân trông vô cùng thần bí.
Tư Thành hơi sững người trong giây lát.

Rõ ràng anh không cảm nhận được sát khí nhưng tại sao lại cảm thấy lạnh lẽo đến vậy?
“Anh đừng nhìn tôi như vậy, nếu tôi có ý đồ xấu thì đã giết anh hay đem tên tội đồ như anh giao cho lão Từ xử lý rồi.” Cơ Quân tỏ ra vô hại, giọng điệu cũng không hề khiêu khích hay có ý gì khác.
Anh không đáp lời, mồ hôi tuôn ra trên gương mặt nhiều như suối chảy.

Tư Thành cắn chặt răng chịu đựng những cơn đau từ vết thương những vẫn không một lời van xin giúp đỡ.

Bản tính này phải gọi là cẩn thận đề phòng hay là quá cứng đầu đây?
Cơ Quân lấy thuốc sát trùng và băng gạc ra tiến lại gần Tư Thành với ánh mắt chứa đầy ý tốt.
Cậu ngồi xuống phía đối diện anh bắt đầu tiến hành băng bó vết thương.

Động tác trông rất thuần thục cứ như đã làm việc này rất nhiều lần.
Được một lúc thì Cơ Quân không nhịn được mà mở lời, giọng nói vô cùng thích thú.
“Đúng rồi anh Thẩm, bạn gái của anh…quả thật là rất xinh đẹp.”
Tư Thành như phát giác ra được điều gì đó.

Anh lập tức sờ vào túi quần của mình.


Quả nhiên là điện thoại đã bị lấy mất.
“Mày…rốt cuộc mày là ai?” Thanh âm vang lên mang theo đầy nộ khí.
Người Cơ Quân đang nhắc đến là Lý An Nhiên – điểm yếu duy nhất khiến Tư Thành có thể mềm lòng.
Nhưng mọi chuyện có phải như anh nghĩ?
[…]
Lục phu nhân đã về, bây giờ sắc trời đã ngả sang một màu đo đỏ.

Hoàng hôn từ góc nhìn ở Lục gia cũng trông thật khác biệt.

Chẳng hiểu sao Thiên Di lại có cảm giác mang mác buồn.

Từ khi trở về từ bệnh viện đến bây giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc ngắm nhìn sắc trời đến như vậy.
“Tôi của năm hai mươi lăm tuổi mỗi ngày đều ngắm nhìn hoàng hôn trong sự cô đơn thế này sao?”
Thiên Di tự hỏi bản thân, ánh mắt hằng lên vẻ chua xót.
Cô ngày một cảm nhận rõ hơn về kí ức của mình trước kia.

Có vui không khi việc mình mong muốn bấy lâu nay sắp thực hiện được? Kí ức, quá khứ, cảm xúc đã ùa về nhưng tại sao bây giờ Thiên Di lại buồn đến như vậy.

Cô của năm hai mươi lăm tuổi đáng thương thế này sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.