Cô Vợ Tuổi Mười Tám

Chương 108


Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 108


“Vậy còn câu trả lời của em thì sao?” Vĩ Phong nhìn Thiên Di, anh hỏi.
“Tạm thời tôi chưa thể nói rõ được.”
Thiên Di hơi trầm giọng, cảm xúc lúc này của cô vui buồn lẫn lộn.

Não cô thì muốn từ chối nhưng trái tim lại không cho phép Thiên Di làm điều đó.

Chỉ sợ đáp lại ngay bây giờ sẽ khiến cả hai về sau sẽ có phần khó xử nên cô quyết định chọn cách này.
Vĩ Phong gật đầu, ít nhất là cô không từ chối thẳng thừng như trong tưởng tượng của anh.
“Được rồi, về nhà thôi.”
Anh đỡ Thiên Di dậy, cẩn thận bế cô lên rồi đi đến phía chiếc xe mặc cho cô cứ vùng vẫy đòi tự đi.
Ngày hôm nay, Vĩ Phong sẽ mãi nhớ về nó.

Một tia hy vọng loé sáng trong trái tim anh.
Vĩ Phong đặt Thiên Di xuống xe, anh còn tiện tay xoa đầu cô một cái rồi dặn dò.
“Ngoan ngoãn ngồi đây đợi tôi một lát.”
“Anh đi đâu vậy?” Cô thuận miệng hỏi.
“Có chút việc.” Anh trả lời ngắn ngọn, dường như là không muốn nói cho Thiên Di biết.
Nói rồi anh xoay người đi về hướng cánh đồng hoa cẩm tú.

Bước đi không chút do dự cứ như anh đã quyết định một cách chắc chắn.

Thiên Di hướng mắt nhìn theo Vĩ Phong thì thấy có một người đàn ông trung niên đang đứng chờ anh ở đó.
Bên phía Vĩ Phong.
“Lục tổng, thật sự anh muốn như vậy sao?” Người đàn ông trung niên hỏi, thanh âm chứa đựng sự nuối tiếc.
Đây là người được Vĩ Phong thuê để chăm sóc cho những bông hoa này từ trước đến giờ.

Đã bao lâu rồi nhỉ? Cánh đồng này chắc cũng đã tồn tại được 4 năm.
Vĩ Phong gật đầu, ánh mắt không còn vương vấn chút u sầu nào.

Thay vào đó anh ngắm nhìn cánh đồng hoa này với sự thanh thản từ tận sâu trong đáy lòng.
“Sau khi tôi rời khỏi, hãy đốt nó đi.” Anh dặn dò, chất giọng trầm khàn không đổi.
“Vâng Lục tổng.”
Người đàn ông đó gật đầu hiểu ý, đúng thật là có chút luyến tiếc vì những bông hoa cẩm tú ở đây thật sự rất đẹp.

Nhưng lời của Lục Vĩ Phong làm sao có thể làm trái lại được.
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc.

Trước khi quay người rời đi, anh nhìn lại cánh đồng hoa này lần cuối rồi cất giọng nhàn nhạt.
“Tạm biệt.”
Cuối cùng sau bao nhiêu năm anh cũng có thể nói ra điều này.

Mong rằng những kỉ niệm, những kí ức về Thanh Kì cũng sẽ kết thúc ngay lúc này.
[…]
Chiếc xe bán tải do Tư Thành cầm lái đã thuận lời vào được bên trong thành phố.

Anh lái xe đến căn nhà bỏ hoang xập xệ lúc trước.
“Anh Thẩm mừng anh trở về.” Một tên đàn em lên tiếng.
Tư Thành chỉ gật đầu một cái rồi bước thẳng vào trong, người đi cùng anh trên chuyến xe lúc nãy thì lại chẳng thấy đâu nhưng cũng chẳng có ai để mắt đến chuyện đó.

Bọn họ chỉ biết rằng Tư Thành đã thuận lợi vận chuyển hàng hoá đến đây.
Anh đi ra phía sau căn nhà đầy mùi ẩm mốc đó, lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
Nội dung vô cùng ngắn gọn.
“Đã đến.”
Khi tin nhắn vừa được gửi đi, phía sau anh vang lên một giọng nam cao khiến Tư Thành phút chốc sững người.
“Anh Thẩm, anh đang làm gì vậy?”
Tư Thành có hơi bất ngờ nhưng nếu để lộ ra sơ hở ngay lúc này chỉ có đường chết.

Người đàn ông đang đứng sau lưng Tư Thành cũng giống như anh là một trong số những thuộc hạ thân cận của lão Từ.


Cậu ta tên là Cơ Quân.
“Đi mà lo chuyện của cậu.” Anh lạnh lùng đáp lời đồng thời cũng đã kịp nhanh tay xoá đi dòng tin nhắn vừa gửi ở phía mình.

Mong là hắn không nảy sinh sự nghi ngờ.
“Em đến để nói cho anh biết về lời dặn dò của lão đại ấy mà.

Đừng nhìn em bằng ánh mắt đáng sợ như vậy chứ.” Cơ Quân cười cười tỏ ra sợ sệt.
“Dặn dò?” Tư Thành cau mày.
“Đúng vậy, lão đại bảo rằng trong đêm nay phải mau chóng di chuyển đến nơi chỉ thị.” Hắn thuật lại.
“Được rồi.” Tư Thành hiểu ý.
Anh đi lướt qua Cơ Quân.
“Đừng để em nhìn ra sơ hở.” Cậu nhếch môi, thanh âm chứa đầy tà ý.
Tư Thành hướng đôi mắt chết chóc của mình về phía cậu nhóc hai mươi tuổi mà lão Từ cho là tài giỏi.

Để xem Cơ Quân có thể làm gì được anh.

Đúng thật là bằng mặt không bằng lòng!
Anh lái một chiếc xe ô tô màu đen không thương hiệu trở về căn nhà đơn sơ mà mình thuê lúc trước.

Trong lòng vô cùng nôn nóng và có chút hoang mang vì lời yêu cầu di chuyển địa điểm một cách đột ngột của Từ Chính Khiêm.

Lão là một con cáo già, muốn đấu với lão thì không thể đơn phương độc mã mà xông lên phía trước.
Tiếng chuông điện thoại của anh reo lên.

Chính là Kiều Quân Thâm gọi đến.

Tư Thành nhấc máy rồi bật loa ngoài sau đó vẫn tiếp tục tập trung lái xe, bộ dạng trông khá mệt mỏi.
“Em đã đến được thành phố rồi, tiếp theo phải làm sao đây anh Thẩm?” Thanh âm truyền đến từ đầu dây bên kia nghe có vẻ đang rất lo lắng.
“Cậu nhớ người hôm trước tôi kể với cậu chứ?” Tư Thành hỏi.
“Tất nhiên là em nhớ!” Quân Thâm lập tức trả lời.
“Tốt! Bây giờ hãy nghe kĩ lời tôi nói đây…”
[…]
Một cuộc họp lớn diễn ra bí mật tại tầng cao nhất của Tinh Anh.
Những bảng báo cáo lần lượt được đưa lên, từ nãy đến giờ chắc cũng đã ba tiếng đồng hồ trôi qua nhưng chẳng có ai có biểu hiện của sự mệt mỏi cả.

Ánh mắt chứa đựng niềm tin của mọi người đều hướng về người đàn ông tài giỏi đang ngồi ở vị trí lãnh đạo đằng kia.
Khâu chuẩn bị đã hoàn tất, chỉ còn đợi chỉ thị của Hứa tổng thì mọi thứ sẽ được bắt đầu.

Ý tưởng cho lần này vô cùng táo bạo và độc đáo nên sẽ được giữ bí mật cho đến tận phút cuối cùng.
Hứa Khải Hoàng nở một nụ cười hài lòng khi nhìn vào tiến độ công việc.

Như thế này có thể cạnh tranh trực tiếp với Lục thị được rồi.

À không! Tất nhiên phải hơn hẳn cái công ty đáng ghét của tên Vĩ Phong đó!
Lục thị vốn là của người nhà họ Hứa!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.