Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 103
Thẩm Tư Thành ngồi trên chiếc xe bán tải, chiếc mũ lưỡi trai đen che kín nửa mặt càng làm cho thần sắc của anh trở nên u tối, bí ẩn.
Ảnh phả nhẹ một làn khói trắng, đầu óc trở nên tỉnh táo được phần nào.
Chuông điện thoại reo lên.
Tư Thành đã đoán được là ai, vào giờ này hằng ngày ông trùm của anh đều đích thân gọi đến kiểm tra tình hình của lô hàng.
Tư Thành dập điếu thuốc trong tay, anh bấm nghe máy rồi bật loa ngoài.
“Mọi chuyện vẫn ổn, đã qua được hai chốt kiểm tra.” Anh trầm giọng báo cáo.
“Làm tốt lắm.” Lời khen mang theo thanh âm của sự hài lòng.
“Nếu có chuyện gì tôi sẽ báo cáo.”
Nói rồi Tư Thành liền dập máy, ánh mắt trở nên vô cùng thâm hiểm.
“Anh Thẩm, có thật là em theo anh như vầy sẽ ổn chứ?” Người đàn ông áo đen ngồi ở ghế lái phụ đợi đến lúc anh tắt máy mới sợ sệt lên tiếng.
Tư Thành hướng đôi mắt lạnh lẽo của mình về phía anh ta rồi cất giọng đều đều.
“Vậy thì mau xuống xe.”
Lời nói luôn đi kèm với hành động, anh đột ngột phanh gấp lại khiến cả cơ thể người kế bên đổ dồn về phía trước.
Nếu người áo đen này hỏi một lần thì Tư Thành sẽ lịch sự trả lời còn đằng này suốt cả quãng đường anh ta cứ liên tục lặp lại một câu hỏi trong sự sợ hãi.
“Anh làm gì vậy? Bọn họ sẽ đến đây mất!” Anh ta nhìn xung quanh, đứng ngồi không yên mà hối thúc Tư Thành khởi động lại xe trước khi những tên đàn em khác chạy đến.
“Còn hỏi nữa là tôi đạp cậu ra khỏi xe.”
Anh nói với chất giọng không đổi, Tư Thành khởi động lại xe rồi chiếc xe tiếp tục lăng bánh.
“Vâng vâng anh Thẩm.”
Người đàn ông sợ xanh mặt trước thái độ của anh.
Anh ta chính là Kiều Quân Thâm – người đàn ông lần trước phản bội lại lão Từ.
Nhưng tại sao Tư Thành lại để anh ta cùng lên xe? Nếu như bị phát hiện không phải cả hai sẽ cùng xuống mồ sao?
[…]
Trên xe của Văn Nguyên và Vĩ Phong.
Vẫn như thường lệ Văn Nguyên là người mở lời trước.
“Hôm nay trời đẹp quá nhỉ.” Anh cười cười.
Vĩ Phong nhìn ra ngoài cửa sổ không đáp.
Vẻ mặt trông chẳng mấy hào hứng.
“Cậu có thể để mắt đến tôi một chút được không?” Văn Nguyên bức xúc nói, dù gì anh cũng đích thân đến nhà còn lái xe chở Vĩ Phong kia mà!
Vĩ Phong nhìn Văn Nguyên, xem ra lời van xin lúc nãy đã được toại nguyện.
“Thôi không nói đến chuyện này nữa.” Văn Nguyên thở dài bất lực.
Thật muốn đá Vĩ Phong một cái cho hả dạ.
Anh lại tập trung lái xe.
Thời tiết se lạnh nhắc cho cả hai nhớ rằng cũng đã sắp hết mùa đông.
Và cũng là lúc bộ sưu tập cuối năm sẽ được ra mắt.
“Vào thời điểm quan trọng này hãy chú ý cẩn thận một chút.
Đặc biệt là với việc quản lý và kiểm soát chặt chẽ những tài liệu quan trọng.
À còn phải để mắt đến lũ “sâu bọ” trong nội bộ công ty.” Văn Nguyên bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, anh cảm nhận được sự nguy hiểm, nói đúng hơn là những con hổ đói khát lâu ngày đang rình mò con mồi là Lục thị.
“Tôi biết rồi.” Vĩ Phong đáp lời, chất giọng nhàn nhạt mệt mỏi.
Thật sự rất áp lực.
“Bên Tinh Anh vẫn chưa có động tĩnh gì sao?” Anh tiếp tục.
Văn Nguyên lắc đầu, mặc dù Tinh Anh là đối thủ cạnh tranh với Lục thị nhưng tại sao đến bây giờ bên đấy vẫn chưa cho ra mắt sản phẩm giống như cách mà họ đã từng làm trước đây?
“Có vẻ như Khải Hoàng sắp giành cho chúng ta một bất ngờ lớn.” Vĩ Phong trầm giọng nói.
Đó là những gì mà anh đang lo ngại.
Văn Nguyên ngẫm nghĩ một lúc, từ khi nào mà câu chuyện lại chuyển hướng đi xa đến như vầy? Không phải hôm nay là ngày nghỉ sao?
“Thôi nào hãy thả lỏng đầu óc một hôm có được không? Tạm thời đừng nhắc đến chuyện công việc nữa.” Văn Nguyên nhăn mặt mà nài nỉ, càng suy nghĩ đến chuyện của công ti anh lại càng cảm thấy chóng mặt, hoa mắt, đau đầu,…
“Vậy nói về chuyện của cậu và cô gái họ Lý đó có được không?” Vĩ Phong dửng dưng hỏi.
“Sao lại nhắc đến chuyện đó?” Hai tai Văn Nguyên đỏ bừng vì không ngờ được rằng anh lại tiếp tục hỏi chuyện này.
Anh còn tưởng khi nãy đã nói xong rồi chứ!
“Tôi tò mò.” Anh đáp lời, ánh mắt đổ dồn về phía Văn Nguyên.
Văn Nguyên thở hắt ra, chắc chắn anh không thể nói dối mà qua mắt được Vĩ Phong.
Còn không kể sao? Văn Nguyên không có gan đó.
“Chỉ đơn giản là thích thôi.” Anh cười nhạt.
“Không thể nói rõ hơn sao?” Câu trả lời của Văn Nguyên quá mông lung khiến cho Vĩ Phong chẳng thể hiểu nổi.
“Thì là cái cảm giác khi thích một người, muốn bảo vệ, che chở cho người đó.
Và còn nghĩ đến chuyện…kết hôn.”
Văn Nguyên bắt đầu giải thích rõ cho cậu bạn đôi lúc hơi ngơ ngác này của mình.
Nhưng anh lại ngập ngừng khi nói đến những chữ cuối cùng.
Trong đầu tưởng tượng ra cảnh đó, cảm thấy thật đẹp đẽ nhưng lại không thể với tới.
“Không ngờ cũng có người có thể khiến Văn thiếu gia trở nên như vậy.” Vĩ Phong cười cười nói ra lời trêu ghẹo.
“Đừng nói tôi, bản thân cậu cũng đang thích một cô gái không phải sao?”
Văn Nguyên lập tức đáp lời.
Không phải chỉ có một mình Vĩ Phong mới nhìn ra được tâm tư của anh mà Văn Nguyên cũng nhận thấy được.
“Tôi…”
Đến lượt Vĩ Phong nói không nên lời, có lẽ là do không biết nên chối bỏ nó thế nào vì đến mở miệng nói một câu “không phải” cũng chẳng nói được.