Đọc truyện Cô Vợ Trọng Sinh – Chương 509: Nên Quên Thì Quên Đi
Tưởng Cầm há miệng, những lời muốn nói, muốn hỏi lại không thể cất nên lời.
Cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại, đau đớn nóng rát, lan xuống tận ngực, hình thành một đốm lửa thiêu rụi nơi đó.
Thấy con gái chỉ há miệng mà không nói chuyện, Lưu Bình bị dọa sợ: “Cầm! Con sao vậy? Đừng dọa mẹ?”
Tưởng Cầm sững sờ, mày khẽ run rẩy, tay vô lực đặt xuống, lại nắm chặt lấy ga trải giường.
“Mẹ…” Cô xem như gọi ra tiếng, Lưu Bình vội đáp: “Mẹ đây!”
“Con đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy câu hỏi của con gái, Lưu Bình không căng thẳng nữa, khom người khẽ ôm cô, kìm nước mắt: “Cầm…con vẫn chưa biết sao? Đây là ông trời chỉ đường cho con, muốn con rời đi thật xa…đừng nghĩ nữa…nghe lời mẹ, từ đây về sau, những chuyện nên quên thì quên hết đi!”
Tưởng Cầm như không nghe thấy, lẩm bẩm: “Nhất định là chỗ nào đó xảy ra sai sót, trước đây vẫn luôn tốt đẹp, con cũng đã chuẩn bị nghênh đón nó…thậm chí, con đang nghĩ, nó nhất định sẽ là một đứa bé xinh đẹp, đợi nó lớn lên, con sẽ đưa nó đi nhà trẻ, đi tiểu học…tương lai, nhìn nó thành gia lập thất, con nhất định sẽ vì nó mà cảm thấy kiêu ngạo…nhưng mà, sao lại…sao lại không còn nữa chứ?”
“Cầm…đừng nói nữa…”
Lưu Bình ôm chặt con gái, khóc không thành tiếng.
“Không, mẹ, mẹ không biết…con từng rất ghét nó, vì nó xuất hiện trong tình huống như vậy…nhưng mà, nó ở trong bụng con, mỗi ngày đều chung đụng sáng tối, con muốn phớt lờ nó cũng khó…bây giờ, bây giờ con mong chờ nó hơn bất kỳ ai…sao nó có thể rời con đi chứ? Mẹ, mẹ nói xem…có phải nó đang giận con không? Giận con từng nghĩ không cần nó? Nhưng con không phải cố ý…”
Lưu Bình buông cô ra, hai tay nâng má cô, nghẹn ngào nói: “Cầm, con nghe rõ đây, chuyện này không trách con! Là duyên phận giữa con và nó quá mỏng! Cho nên, đừng làm mình khó xử nữa…”
Tưởng Cầm hoang mang nhìn mẹ, lắc đầu: “Con không hiểu, duyên phận đã mỏng, vậy sao còn muốn cho chúng con duyên phận này? Chẳng lẽ, nó cũng là dùng để tra tấn con sao? Nhưng mà mẹ…con thật sự đã từng trả giá rồi, sao còn bắt lấy con không buông chứ? Con không phải sắt đá, tổn thương rồi, con cũng sẽ đau…”
“Cầm…là mẹ có lỗi với con, tất cả những chuyện này, muốn trách thì cứ trách mẹ đi!”
Tưởng Cầm cau mày, như rất khó hiểu những chuyện xảy ra trước mắt.
Cô nhớ, không lâu trước đó vừa làm kiểm tra.
Giây phút nghe thấy tim thai, dù ngoài mặt cô vô cũng bình tĩnh, nhưng kích động trong đáy lòng, cả đời này cô cũng khó quên!
Trong cơ thể cô đang nuôi nấng một sinh mệnh nhỏ, cảm giác đó quá kỳ diệu! Cô lần đầu tiên cảm thấy, thực ra mình cũng có thể rất vĩ đại.
Nhưng mà, hết rồi, không còn gì nữa.
Sinh mệnh nhỏ đó như đã cầm đi hết độ ấm trong lòng cô rồi, chỉ còn thân xác lạnh lẽo, tiếp tục thừa nhận tội nghiệt ban đầu.
Thấy biểu cảm đau đến chết lặng của con gái, Lưu Bình kéo vai cô sang, lắc mạnh: “Cầm, tỉnh táo lên đi con! Không còn nữa cũng tốt, đứa bé này vốn không thể giữ lại! Trước đây mẹ sai rồi, sai lầm rồi, mẹ căn bản không nên nói những lời ngu ngốc sinh nó ra! Bây giờ tốt rồi, không cần lo lắng cái này cái kia nữa! Đợi sức khỏe con tốt hơn một chút, mẹ sẽ đưa con rời đi nơi này!”
Tưởng Cầm ngẩng đầu, từ đầu tới cuối đều chưa từng rơi một giọt nước mắt, chỉ là không rõ hồn phách đang phiêu đãng nơi nào, cô cau mày nói: “Mọi người dựa vào cái gì mà thay con quyết định số phận của nó?”
Xoay người đi, cô quay mặt vào trong nằm xuống.
“Cầm…”
“Mẹ, con buồn ngủ rồi.”
Cô rất muốn ngủ, có lẽ ngủ rồi sẽ phát hiện, tất cả những chuyện này thực ra đều là mơ.
Mà cô, đang trong giấc mơ.
Lưu Bình đau lòng nhìn con gái, bà lau nước mắt, ngồi một bên nửa ngày mới thay cô đắp chăn, xoay người ra ngoài tìm bác sĩ.
Nghe thấy tiếng bà đóng cửa, đôi mắt đang nhắm của cô lại chậm rãi mở ra, nước mắt sớm đã ướt gối…
Tại sao không phải mơ?
Vùi mặt vào gối, thân thể co rúc lại, tay nắm chặt thành nắm đấm đấm vào ngực, nơi đó khó chịu như sắp chết đi!
Rời đi cô đâu chỉ là một sinh mệnh, mà là linh hồn còn lại của cô.
Điều đau đớn nhất trên đời cũng không hơn gì thế này.
Cửa lại bị đẩy ra, một người chậm rãi bước vào, đi tới bên giường, chăm chú nhìn người trên giường.
Thật lâu sau, lâu đến mức anh biết, nếu anh còn không mở miệng, cô sẽ cứ tiếp tục bi thương như vậy.
“Cầm.”
Tưởng Cầm thẫn thờ xoay người lại, lúc nhìn thấy anh, đôi mắt cô hoang mang một lát, bờ môi khô khốc khẽ mở, gian nan lên tiếng: “Đây tính là…báo ứng sao?”
Nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng của Nghiêm Túc cũng không nhịn được khẽ thay đổi, anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh, không nói gì cả, chỉ khẽ hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Cô lắc đầu, khóe mắt lại thêm vệt nước mắt mới, cô rũ mắt, giọng nghẹn ngào: “Không ổn, không ổn chút nào.”
Sao có thể ổn?
Mất đi sinh mạng, đánh mất linh hồn, từ đây, không ngừng dằn vặt.
Anh mím bờ môi mỏng, gặp phải chuyện thế này, dù có an ủi thế nào cũng vô ích, không bằng để cô trút hết.
Cho nên, anh chỉ ngồi một bên, nhìn dáng vẻ gầy yếu của cô, co rúc run rẩy, anh do dự một lát, vươn tay khẽ vỗ lưng cô.
“Đều đã qua rồi, rồi sẽ ổn thôi.”
Cô cúi đầu: “Nghiêm Túc, nói cho tôi biết, tại sao muốn bắt nó nhận trừng phạt thay tôi? Dù là báo ứng, cũng nên báo ứng lên người tôi…”
Nghiêm Túc cau mày: “Đừng nói nữa, đây vốn không phải báo ứng gì cả! Dù phải, cũng không phải là trừng phạt em, bởi vì, em không làm gì sai cả.”
Cô hoang mang: “Vậy kết quả tại sao lại như vậy?”
Anh trầm ngâm một lát, nói: “Lúc tôi tới đã hỏi bác sĩ.” Anh ngước mắt nhìn cô, hỏi: “Em có từng uống thuốc phá thai không?”
Cô sững sốt, lắc đầu: “Không có, trước giờ chưa từng uống.”
Mắt anh khẽ rũ xuống, câu trả lời của cô cũng nằm trong dự liệu.
Anh nhàn nhạt nói: “Em vì tác dụng của thuốc nên mới sảy thai.
Cho nên, căn bản không phải những nguyên nhân mà em nói.”
Cô như chịu kích thích mãnh liệt, nửa ngày cũng không nói chuyện.
Cô quả thực chưa từng tự mình uống thuốc gì, cho nên, tuyệt đối không thể nào là cô uống nhầm!
Vậy…là ai làm?
Người đầu tiên cô nghĩ tới lại là Mộ Dung Hoành Nghị, cô không biết anh có bao nhiêu phần thật lòng với mình, nhưng cô lại rõ ràng, anh là người hận mình nhất trên đời này.
“Là anh ta sao?” Cô không nhịn được hỏi ra miệng, hỏi xong, lại bất giác lắc đầu: “Không, không thể nào! Anh ta còn để ý đứa bé này hơn tôi…cho nên, không thể nào là anh ta!”
Như đang cố hết sức thuyết phục chính mình, trong đầu cô lướt qua từng màn hình ảnh, đều là anh gấp gáp trông mong.
Con ngươi thấm đẫm tình cảm ấm áp, bất kể thế nào cũng sẽ không lừa người khác!
Nhưng mà…
Cô không chắc chắn nữa.
Nếu thật sự là anh, vậy tất cả những chuyện anh làm, khó tránh khỏi quá đáng sợ.
Cô chưa từng sợ anh, nhưng bây giờ, lại thật sự sợ hãi.
Có ai lại lấy thân sinh cốt nhục của chính mình làm công cụ báo thù, chỉ để có thể khiến cô đau đến không muốn sống nữa?
Nếu đúng, vậy thì anh thành công rồi.
Nghiêm Túc nhìn hết thảy thay đổi biểu cảm trên mặt cô, lên tiếng: “Nếu tôi là em, bất kể có phải anh ta hay không, tôi cũng sẽ xem như là anh ta.
Bởi vì, chỉ có vậy mới có thể cắt đứt triệt để.” Anh nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Em rất rõ ràng, không có đứa bé này, em và anh ta, vĩnh viễn cũng không thể nào nữa.”
Lời của anh hóa thành gươm giáo giao chiến trong lòng cô.
Vừa rồi đắm chìm trong bi thương, giờ lại phát hiện, thì ra, tim cô cũng bệnh rồi, nó bị người đó chiếm đóng rồi, cần đào toàn bộ trái tim ra mới được.
Mà đau đớn trên cơ thể, là muốn cô khắc ghi…
Nhất định không được yêu nữa.
Nhưng, nào có dễ vậy.
Giống với lúc anh tới, cô không biết Nghiêm Túc rời đi lúc nào, chỉ nhớ anh nói, nếu cần anh, thì lúc nào cũng có thể tìm anh.
Nhưng thứ cô cần bây giờ, là chân tướng, là một thanh đao có thể đâm xuyên qua chính mình, là tuyệt vọng khiến cô kết thúc…
Đêm khuya, Mộ Dung Hoành Nghị xuất hiện, vào lúc tất cả mọi người đều đang say ngủ.
Từ lúc cửa bị đẩy ra, cô đã mở mắt rồi.
Cô không lên tiếng, mà mở đôi mắt trống rỗng, yên lặng nằm trên giường.
Giường phía sau bỗng lõm xuống, tiếp đó, cô bị ôm từ phía sau.
Chính vào giờ phút này, trái tim còn sót lại bắt đầu run rẩy, cô cắn chặt môi, sợ nước mắt tràn ra, bán đứng sự mềm yếu của cô lúc này.
Tất cả những hoài nghi đều sụp đổ trong vòng ôm này.
Sao cô có thể hoài nghi anh chứ? So với cô, thương tổn của anh cũng không ít, chỉ là, anh đứng cao hơn tiêu chuẩn đạo đức của cô, trở thành người trừng phạt, liền bị cô xem là đương nhiên mà hoài nghi.
Khoảng ngày tháng này, chẳng lẽ cô còn chưa nhìn đủ sao? Đúng như ông Đàm nói, dù có hận, anh cũng dùng toàn bộ trái tim để hận, loại tình cảm cực độ như vậy, có lẽ người khác không hiểu, sao cô có thể không hiểu? Như vậy, so với anh, cô vô tội ở đâu chứ.
Mộ Dung Hoành Nghị siết chặt cánh tay, ôm chặt cô vào lòng, cằm lớm chớm râu khẽ tỳ vào đầu vai cô.
Không thể giả như kiên cường được nữa, cô muốn xoay người, anh lại khàn giọng lên tiếng: “Đừng quay lại.
Cứ như vậy…để tôi ôm một lát.”
Cô khựng lại, không nhúc nhích.
“Nhất định rất khó chịu đi?” Má anh vùi vào lưng cô, khẽ hỏi.
Rõ ràng nước mắt đang chảy, nhưng cô vẫn lắc đầu.
“Xin lỗi.” Anh nói: “Là tôi không bảo vệ tốt cho em.”
Cô cắn chặt chăn, không muốn mình khóc ra tiếng, nhưng mà…nhưng mà trái tim thật sự rất đau, rất đau.
Sau lưng có một mảng ẩm ướt nóng bóng.
“Cầm…tôi muốn em biết, bất kể tôi từng tổn thương em thế nào, em cũng là kiếp nạn của tôi, kiếp nạn khiến tôi vạn kiếp bất phục.”
Tay cô khẽ quấn lấy bàn tay đặt trên eo mình, thật chặt, như cũng muốn ôm lấy anh, để anh không còn lạnh như vậy nữa.
“Em biết tôi mong đợi đứa bé này ra đời biết bao sao?” Anh hít vào thật sâu, rồi lại cười, giọng khàn khàn nói: “Tôi rất ích kỷ, muốn ở cùng em, còn phải trăm phương nghìn kế tìm một lý do đủ để thuyết phục chính mình.
Nếu em là mẹ con tôi, vậy tôi quyết định sẽ không tổn thương em nữa…cho nên, giây phút tôi biết em mang thai, tôi thật sự cảm thấy là ông trời đang chiếu cố tôi.”
.