Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 502: Em Không Phải Là Ngốc Bình Thường


Đọc truyện Cô Vợ Trọng Sinh – Chương 502: Em Không Phải Là Ngốc Bình Thường


Tưởng Cầm cúi đầu xuống, yên lặng nhìn qua.


Ánh mắt có chút chua xót, cô vội vàng di chuyển mắt nhìn sang nơi khác, lặng lẽ che giấu cảm xúc bồi hồi ở trong lòng, cố gắng duy trì giọng nói cứng nhắc mà nói: “Ngày hôm nay đi nhiều rồi, anh vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Em đang lo lắng cho tôi à?” Anh hỏi lại, phát hiện này làm cho tâm trạng của anh không hiểu sao lại tốt hơn, giống như là một cậu thiếu niên vừa mới biết yêu, dính chặt lấy cô.
Mặc dù là dính lấy cô thì có hơi xấu hổ một chút, nhưng mà anh lại dính vô cùng, một chút cũng không muốn phải tách ra.


“Nếu như tôi nói có mà có thể thỏa mãn được tâm lý trả thù của anh thì nó có.” Cô vẫn lạnh nhạt trả lời lại.


Anh cười, đôi tay vỗ vỗ lên trên mặt của cô, bóp một cái ở trên đó: “Sao tôi cứ cảm thấy bây giờ em càng ngày càng đáng yêu vậy chứ?”

Gương mặt của Tưởng Cầm đỏ lên, sợ là anh cảm thấy mặt của mình nóng lên, cô nhanh chóng đẩy tay của anh ra, nghiêng người qua một bên, không muốn phải đối mặt với anh nữa, có chút thẹn quá hóa giận mà nói: “Mộ Dung Hoành Nghị, anh đừng có đùa giỡn nữa, rốt cuộc là anh muốn tôi như thế nào hả?”

Anh bỗng chốc ném cây gậy xuống, bước lên một bước, hai tay bóp chặt cái eo nhỏ của cô, kéo cô lại gần mình, anh đột ngột kề sát cô như thế, chặt chẽ không thể tách rời.


“Tưởng Cầm, em đúng là không phải ngu ngốc bình thường mà.” Anh trêu chọc lên tiếng nói.


Tưởng Cầm đánh lên, nước mắt lại không dừng được, lập tức khóc rất nghẹn ngào: “Đúng vậy đó, tôi ngu ngốc, nếu như tôi không ngu ngốc thì sao tôi biết rõ anh hận tôi tôi còn không chịu trốn từ sớm, nếu như tôi không ngu thì tại sao tôi lại tình nguyện bị thương mà còn muốn chăm sóc cho anh, tôi…”

Đột nhiên cô lại ngây ngẩn cả người.


Anh đột ngột hôn cô mà không có điềm báo trước nuốt hết những lời oán hận của cô vào trong.


Tưởng Cầm mở to hai mắt mà nhìn, kinh ngạc nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh ngược lại đã quên đi phản ứng.


Ánh mắt anh hơi buông lỏng một chút, bàn tay đặt ở sau đầu của cô, bàn tay kia thì vẫn nắm chặt lấy eo cô giống như là đang phát tiếc sự nhớ nhung, lại như đang trả thù, hung hăng hôn cô.


Nụ hôn này rất dài, dài đến nỗi anh căn bản cũng không muốn tách ra, nếu như không phải cô đột nhiên kịp phản ứng lại bởi vì thiếu hô hấp trầm trọng thì có lẽ là anh sẽ tiếp tục cứ hôn như vậy, hôn thật lâu, hôn đến nỗi vật đổi sao dời.

Anh lưu luyến không nỡ rời khỏi đôi môi cô, Tưởng Cầm vội vàng hít thở không khí trong trẻo, gương mặt đỏ bừng lên, màu đỏ lan lên đến cổ, hai tay vô thức chống đỡ trên lồng ngực của anh, dưới lòng bàn tay chính là bắp thịt rắn chắc truyền đến nhiệt độ nóng rực, nóng bỏng làm cho cô lập tức tách ra.


Cô thở hổn hển, ngước mắt lên, ánh mắt chỉ ngang với cằm của anh, khẽ cắn môi, cô đẩy anh ra, không thèm nhìn cái chân đang bị thương của anh, không xem anh có đau đến nỗi khom người xuống.


“Đã không yêu thì tại sao cứ đến trêu chọc tôi chứ?” Tất cả sự kiềm chế và kiên nhẫn của cô đều đã biến thành tiếng gầm nhẹ: “Mộ Dung Hoành Nghị, tôi biết là anh hận tôi, tôi chưa từng ngăn cản anh hận tôi, bởi vì tôi nhất định phải gánh chịu lỗi lầm của mình, nhưng mà…
đã đủ rồi…
thật sự đủ rồi! Anh đừng đối xử với tôi tàn nhẫn như thế nữa, tôi không có cách nào chấp nhận, cho dù là một sự trừng phạt rất nhỏ, để lại cho tôi một con đường đi có được không?”

Cô đã lùi đến rìa vách núi rồi, anh còn muốn như thế nào nữa chứ? Nhất định phải nhìn thấy cô không còn xương cốt anh mới cam tâm được à?

Mộ Dung Hoành Nghị cắn chặt răng, chậm rãi đứng thẳng người dậy, chịu đựng cơn đau tiến lên phía trước hai bước, đưa tay ôm cô lại, dùng sức kéo cô lại bên cạnh mình, anh thấp giọng tức giận đáp lại: “Tưởng Cầm, em thật sự ngu ngốc đến nỗi không có thuốc nào cứu chữa, nếu như tôi thật sự muốn ép em chết thì tôi có thủ đoạn sẽ để cho em chết một ngàn lần cũng không đủ, em còn có thể bình yên vô sự đứng ở trước mặt tôi nữa à?”

“Anh đừng chạm vào tôi!”

Người trong ngực muốn thoát đi, anh lại không cho phép, cứ giam cầm cô ở trước ngực, cúi đầu xuống, anh tức giận nói: “Em cho rằng người khó chịu chỉ có một mình em à? Con mẹ nó chứ, tôi nên bóp chết em cho rồi đi! Tránh làm cho em quấy rầy làm tôi tâm phiền ý loạn, hết lần này tới lần khác không thể tổn thương em, không thể chạm vào em, còn phải lo lắng sốt ruột vì em, em mới thật sự là người có thể ép chết người khác đó!”

Tưởng Cầm lập tức bất ngờ, cô mờ mịt luống cuống đứng thẳng người ở đó không động đậy, thậm chí bên tai vẫn còn âm thanh gào thét của anh.


Anh nói là…


Cho là mình nghe lầm, cô đột nhiên ngẩng đầu lên gắt gao nhìn vào anh: “Mộ Dung Hoành Nghị…
tôi rõ ràng nghe thấy anh nói…”

Anh cười lạnh, khóe miệng lại nở một nụ cười châm chọc: “Vậy em hi vọng tôi sẽ trả lời như thế nào với một người mà bản thân mình ghét?”

Chuyển biến này quá mức đột ngột, Tưởng Cầm chỉ cảm thấy không kịp phản ứng, đây là lời nói thật lòng của anh hay nó lại là một loại phương thức tra tấn cô?

Cô nghi ngờ nhìn anh, Mộ Dung Hoành Nghị mím chặt đôi môi mỏng, cường thế đặt đầu cô trên ngực của mình, giọng nói hung ác nham hiểm lại có chút đáng sợ: “Tôi không biết sau này sẽ trở nên như thế nào, tôi chỉ biết là hiện tại tôi không muốn buông tay, cho dù có chặt đứt chân của em tôi cũng phải cột em ở bên cạnh, đừng hỏi tôi vì sao, tôi chỉ là muốn làm như vậy!”

Nghe tiếng tim đập của anh, dường như cô bị mê hoặc, liên tục nhớ lại những lời mà anh đã nói, nhưng mà không thể nghĩ ra cái gì hết, đến cùng lời anh nói và điều cô đang suy nghĩ cùng một ý ư?

Cô sợ sợ là mình hiểu sai ý.

Mộ Dung Hoành Nghị chỉ ôm lấy cô, ôm rất chặt, đột nhiên ngực tê rần, anh cau mày.


Cô đang cắn anh, cắn rất mạnh, cắn đến nỗi răng đã mỏi nhừ nhưng mà cô lại không chịu nhả ra, giống như là phát tiết hết tất cả những ấm ức của mình ra bên ngoài.


Cô cắn quá nhập tâm, ngay cả mùi máu tươi lan tràn ở trong miệng mà cũng không cảm nhận được.
Anh cũng không kêu lên một tiếng nào, tùy ý cô cắn, thẳng cho đến khi cắn mệt rồi cô mới buông ra, lúc này mới phát hiện trên cái áo sơ mi trắng tinh của anh xuất hiện vết máu nhìn thấy mà phải giật mình.


Cô giật mình, không ngờ đến mình lại cắn sâu như vậy.


Trên đỉnh đầu là âm thanh bình tĩnh của anh: “Đã hả giận chưa?”

Cô muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn kiên cường ngậm miệng lại.


“Còn chưa hả giận, thế thì thôi để cho em cắn tiếp.” Anh nói, lại áp cô vào lồng ngực của mình, giọng nói làm lồng ngực rung chuyển: “Cắn đến khi nào em hết giận mới thôi.”

Lời nói như là “tôi xin lỗi” anh không biết nói, cũng không phải là phong cách của anh, nhưng mà anh sẽ dùng chính cách của anh để cho cô hiểu.


Không có cơn đau trong mong muốn, lại là một mảnh ướt sũng.


Anh chấn động đưa tay muốn sờ lên mặt của cô, cô đột nhiên nghẹn ngào lên tiếng: “Đừng nên cử động…
tôi không muốn anh nhìn thấy bộ dạng hiện tại của tôi…”

Anh cau mày lại: “Em biết là tôi không nhìn thấy mà…”

“Vậy thì cũng không được…” Đôi mắt của cô dán trên lồng ngực anh, mặc cho tuyến lệ thay thế sự bi thương của cô.

Ngơ người một lát, cuối cùng anh vẫn không “nhìn”, mà là vuốt lưng của cô, nhẹ nhàng từng chút từng chút một.


Tưởng Cầm không biết tại sao mình lại muốn khóc, nhất là ở trước mặt của anh, chỉ khi bộc phát ra rồi thì cũng không thể ngăn cản được nữa, hai tay níu chặt lấy chiếc áo sơ mi của anh, khóc làm cho trước ngực ướt một mảng lớn, mà anh vẫn vững vàng ôm lấy cô đứng đó một hồi lâu.


Chếch phía đối diện, trong một chiếc xe đang dừng ở ven đường có một điếu thuốc lá đang được đốt, lúc sáng lúc tối.


Đầu của Nghiêm Túc dựa trên chỗ ngồi, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng ra phía trước.


Thật lâu sau, anh ta dập tắt tàn thuốc lá, khởi động xe chạy khỏi, quả quyết không thèm nhìn nữa.


Anh ta đã nói là cho phép cô bị tổn thương một lần nữa.


Ở một nơi khác trên con đường, Tưởng Cầm khóc mệt rồi, dựa ở trên người Mộ Dung Hoành Nghị, trong đầu trong thân thể trong lòng đều trở nên trống rỗng, cả người giống như mất hết sức lực, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.


Tiếng kêu đau vang lên, sau đó là giọng nói bất đắc dĩ: “Em cứ dính lấy tôi thế này tôi rất vui vẻ, nhưng mà chúng ta có thể di chuyển sang nơi khác được không?” Cười một tiếng, anh đề nghị: “Tôi thấy là trên giường vẫn có thể xem như là một lựa chọn tốt.”

Tưởng Cầm bỗng chốc giật mình tỉnh táo lại, cô lập tức tránh khỏi người anh, ánh mắt nhắm ngay vào chân của anh: “Anh…” Cô xoay người lại, trong đôi mắt hiện ra một tia lo lắng nhưng mà rất nhanh đã bị cô che đi, cô nói: “Đi vào nghỉ ngơi đi.”

Cô đỡ anh, dìu anh vào trong phòng, Mộ Dung Hoành Nghị ngồi xuống, chân trái vẫn luôn căng cứng, lông mày chưa từng giãn ra.


Nhìn anh cô chậm rãi lên tiếng hỏi: “Đau lắm hả?”

Anh cong môi: “Vẫn ổn.”

Ngồi dưới ánh đèn mới phát hiện ra sắc mặt của anh đã tái nhợt, trên trán cũng rịn một tầng mồ hôi, có thể nhìn thấy được anh đã nhịn lâu rồi.
Tưởng Cầm lại cảm thấy có chút áy náy, cô quá mức đau lòng, lại quên mất vết thương ở chân của anh, gục đầu xuống, hai tay vô thức nắm chặt lấy mép váy, nắm thật chặt.


Không nghe thấy giọng nói của cô, anh nhíu mày, vươn tay ra chạm vào vai của cô, sau đó cố chấp ôm cô lại, ấn đầu của cô vào trên vai của mình, anh nói: “Tôi không cho phép em suy nghĩ lung tung, nhất là lúc tôi không thể nhìn thấy em.”

Nếu như vậy sẽ để cho anh có một loại cảm giác không có cách nào nắm giữ được, dường như là anh đã rốt cuộc không thể tiến vào thế giới của cô, mà bất cứ lúc nào cô cũng có thể tan biến.


Tưởng Cầm dựa trên vai anh, trong không khí là hương sữa tắm tươi mát cùng với mùi thuốc lá hòa trộn vào nhau, nhàn nhạt rất dễ chịu.

Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít vào khí tức thuộc về anh, hoảng hốt sắp quên đi thời gian và địa điểm, cô muốn đi đến tận cùng trái đất…


Nghe thấy tiếng hít thở trầm thấp của cô, Mộ Dung Hoành Nghị khẽ giật mình, không ngờ đến là cô lại ngủ thiếp đi như thế này.
Anh bật cười, phí hết sức lực rất lớn mới có thể cẩn thận đỡ cô lên trên giường, anh thì thuận thế nằm ở một bên.


Ở trong phòng của cô là cái giường dành cho một người ngủ, hai người có vẻ hơi chật chội, với lại dáng người của anh cao lớn như thế càng phải co rụt hơn nữa, nhưng mà anh thật sự rất hài lòng.
Bởi vì như thế này hai người không thể không kề sát vào nhau, ôm lấy cô, cả thân thể và trái tim đều có thể thả lỏng.


Đã bao lâu rồi anh không được ngủ một giấc thật ngon?

Nhớ không rõ, chỉ biết là kể từ lúc cô không có ở bên cạnh anh, dường như là anh chưa từng ngủ ngon một lần nào.


Anh đặt đầu ở bên cổ cô, mặc dù tư thế này không phù hợp với hình tượng luôn lạnh lùng của anh nhưng mà anh rất thích, cánh tay quấn lên eo cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt ở trên bụng cô, phủ lên trên đó, khóe miệng lại tràn ra một nụ cười thỏa mãn…


Giấc ngủ của anh rất nông, điện thoại vừa mới vang lên một tiếng thì anh đã thức dậy, người ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ rất say, hô hấp đều đều, lúc này anh mới yên tâm.


Nhẹ nhàng rút tay ra sau đó đứng dậy đưa tay mò mẫm cái điện thoại đặt ở trên bàn.


Do dự một chút, sau đó anh đẩy cửa đi ra ngoài.


“Cô Tưởng, đợi một lát nữa tôi sẽ cho xe qua đón cô, hy vọng là cô đã chuẩn bị xong rồi.”

Nghe thấy giọng nói có chút già nua, trong phút chốc Mộ Dung Hoành Nghị liền dừng lại, lông mày không thể không nhíu lên, tay cầm di động cũng căng cứng.


“Cô Tưởng?”

Mộ Dung Hoành Nghị hít sâu một hơi, giọng nói chậm rãi không nhanh không chậm: “Ông Dương, đã lâu không gặp, gần đây sức khỏe của ông vẫn còn tốt chứ?”

Dĩ nhiên là Dương Chiến cảm thấy bất ngờ, không ngờ đến người nghe lại là Mộ Dung Hoành Nghị, lập tức có vô số khả năng dâng trào.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.