Đọc truyện Cô Vợ Trọng Sinh – Chương 490: Có Người Chọn Rồi Sao
Trưởng bộ phận Tiêu sững ra, không ngờ Tổng giám đốc lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này.
Giống như loại chuyện nhỏ này, bình thường đều là nhà thiết kế hàng đầu tiến cử, ông ta không có ý kiến thì đưa đơn xin đợi phê chuẩn, một chuyện rất đơn giản, hoàn toàn không đáng để bàn luận trong cuộc họp của công ty.
Nhưng ông ta rất nhanh đáp: “Năm nay định đưa người mới đi.”
Mộ Dung Hoành Nghị không nhanh không chậm hỏi: “Có người được chọn rồi sao?”
“Tôi định…”
“Nếu không có chọn được ai, tôi tiến cử một người là được rồi.”
Trưởng bộ phận Tiêu hoàn toàn bị làm cho mơ hồ, mặc kệ như thế nào, Tổng giám đốc tiến cử, chọn được người rồi cũng phải nói là chưa có! Ông ta biết lắng nghe, kích động nói: “Tôi vừa hay đang đau đầu về chuyện chọn người! Tổng giám đốc chọn được ai, vậy thì thật sự quá tốt rồi!”
Mọi người liếc nhìn ông ta, có sự khinh bỉ trong đó.
Trưởng bộ phận Tiêu phớt lờ, vì con đường làm quan, đâu thể không hiểu một vài chuyện chứ?
Mộ Dung Hoành Nghị khẽ mỉm cười: “Tưởng Cầm, ông cảm thấy thế nào?”
Vừa dứt lời, trưởng bộ phận Tiêu sững người, sau đó, lại có hơi khó xử: “Ờm…
nhưng Tưởng Cầm đã từ chức rồi…”
Mộ Dung Hoành Nghị xoay nửa người ra, thái độ lạnh nhạt: “Công ty không không dễ gì bồi dưỡng ra nhân tài, sao có thể đột nhiên từ chức? Trưởng bộ phận Tiêu, ông dẫn dắt mọi người kiểu gì thế?”
Trưởng bộ phận Tiêu trán toát mồ hôi hột, vội đáp: “Tổng giám đốc, cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Bên cạnh, Cao Dương đang làm ghi chép cuộc họp, khóe môi không kìm được mà khẽ cong lên.
Anh ta đang thắc mắc, Tổng giám đốc hôm nay sao lại bất ngờ đến công ty, thì ra, để tính trước rồi!
Sau khi tan họp, trưởng bộ phận Tiêu vội vàng trở về bộ phận thiết kế, chuẩn bị đi tìm Nghiêm Túc thương lượng, nhất định phải nghĩ cách mời Tưởng Cầm về công ty! Ông ta vừa bước vào bộ phận thiết kế, bèn nghe thấy cấp dưới đang bàn luận về Tưởng Cầm, vừa nghe mới biết, cô đang ở đại sảnh của công ty!
Trưởng bộ phận Tiêu vui sướng, vội vàng chạy xuống, vừa nhìn thấy Tưởng Cầm, qua đó nắm chặt tay của cô: “Tiểu Cầm! Tôi nghìn mong vạn nhớ, cuối cùng cô cũng đến đây rồi!”
“Trưởng bộ phận…”
Đối diện với sự nhiệt tình của trưởng bộ phận Tiêu, Tưởng cầm có hơi ngại: “Xin lỗi, tôi đều luôn không tới thăm ông.”
“Không cần không cần…” Trưởng bộ phận Tiêu lắc đầu, sau đó kéo cô ngồi xuống, bày ra dáng vẻ anh rể thâm tình, thâm ý nói: “Tiểu Cầm, cô vừa đi, bộ phận thiết kế của chúng ta đã tổn thất một nhân viên tốt, trưởng bộ phận như tôi rất đau lòng nha!”
Nói rồi, còn ấn ấn lồng ngực của mình.
“Trưởng bộ phận…” Tưởng Cầm lại không biết nên nói gì mới ổn.
“Tiểu Cầm!” Trưởng bộ phận Tiêu xoay người lại, nhìn cô cháy bỏng, ánh mắt đó dọa Tưởng Cầm giật mình: “Cô nhất định phải trở về! Bộ phận thiết kế không thể thiếu cô được!”
Tưởng Cầm khó xử nói: “Trưởng bộ phận, sợ rằng…
tôi sẽ khiến ông thất vọng rồi.”
Vừa nghe thế, trưởng bộ phận Tiêu trở nên khẩn trương, mặt mày khóc lóc nói: “Cô nhìn trưởng bộ phận tôi đã từng này tuổi, không đến 2 năm nữa là nghỉ hưu rồi, thế nào cũng phải suy nghĩ một chút đừng có từ chối nhanh như vậy!”
“Trưởng bộ phận, xin lỗi.”
Thấy thái độ kiên quyết của cô, trưởng bộ phận thở dài nặng nề, từ từ nói: “Mặc dù tôi không biết cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô còn trẻ, là tôi từng thấy thiên phú của cô, cô không thể vì mê muội nhất thời mà hủy hoại sự nghiệp của mình được.”
Nghe thấy lời của ông ta, Tưởng Cầm trầm mặc.
Trưởng bộ phận Tiêu quay đầu nhìn cô, vỗ vỗ vai của cô, nói: “Thời gian cô theo tôi không dài, nhưng cô gái như cô lại cố gắng tiến lên, không có vì bản thân là con gái của lão chủ tịch mà kiêu ngạo, tôi đánh giá cô khá cao…
cô có sự lựa chọn của cô, tôi sẽ tôn trọng.
Sau này, có gì khó khăn, cứ đến nói với tôi, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ cố gắng giúp cô.”
“Trưởng bộ phận Tiêu…” Nghe thấy trưởng bộ phận nói như vậy, trong lòng Tưởng Cầm cũng hơi khó chịu.
Có lẽ là cô đang mang thai, rất sợ người khác đối tốt với cô, bởi vì cô là kiểu người một khi muốn báo đáp thì sẽ không tính toán tất cả.
Nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh trước mắt, bày ra trước mặt cô những điều không rõ ràng còn quá nhiều, cô vẫn trầm mặc.
Thấy cô không trả lời, trưởng bộ phận Tiêu thất vọng rời đi.
Tưởng Cầm một mình ngồi đó, trong đầu có hơi hỗn loạn.
Lúc này, vị trí bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, trong tay kẹp điếu thuốc, cứ như thế ngang nhiên hút thuốc ở trong đại sảnh của công ty.
Cô quay đầu qua, hơi sững người.
Không ngờ, lại là Vưu Thiên Ái.”
Mái tóc dài trước kia của Vưu Thiên Ái đã cắt ngắn, chiếc váy dài màu trắng mọi thường cũng trở thành váy ngắn màu đen, lộ ra đôi chân mảnh khảnh, trên chân là đôi cao gót cao gần 10 cm.
Trên mặt trang điểm nhàn nhạt, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía trước.
“Tôi nhìn thấy Mộ Dung Hoành Nghị rồi.” Cô ta lạnh lùng mở miệng.
Tưởng Cầm thu hồi ánh mắt, ‘ừm’ một tiếng, nói: “Tôi đến cùng anh ấy.”
Vưu Thiên Ái quay sang, nhìn cô: “Cô ngược lại không sợ chết.”
Chuyện của hai người, cô biết rõ, nhưng chưa từng nghĩ, Tưởng Cầm sẽ cùng anh dây dưa đến ngày hôm nay.
Tưởng Cầm mỉm cười, giọng nói lạnh nhạt: “Vậy có thể như thế nào? Trốn sao?” Cô lắc đầu, một lời hai ý: “Nếu như đối tượng là anh ấy, tôi trốn không thoát.”
Vưu Thiên Ái nhíu mày, lại hút thuốc: “Cô không muốn trốn.”
Cô ta hiểu Tưởng Cầm, một người tàn nhẫn như vậy, sẽ bất chấp lái xe đâm người, sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy.
Lúc này, bảo vệ bước tới: “Cô ơi, ở đây không được hút thuốc.”
Vưu Thiên Ái ngẩng đầu, mỉm cười quyến rũ với anh ta: “Sorry~”
Bảo vệ trẻ tuổi mặt mày đỏ bừng, ngại ngùng nói: “Cái đó…
lần sau hãy chú ý.”
Vưu Thiên Ái tiếp tục thản nhiên hút, Tưởng Cầm nhìn cô ta, đột nhiên nói: “Cô thay đổi rất nhiều.”
Cánh môi đỏ của Vưu Thiên Ái cong lên: “Nhờ cô và Bạch Thương Long ban cho.”
Tưởng Cầm trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng: “Xin lỗi.”
Một tiếng xin lỗi này, là cô nợ Vưu Thiên Ái.
Động tác hút thuốc của Vưu Thiên Ái khựng lại, sau đó, mỉa mai nhếch môi: “Bởi vì Bạch Thương Long?”
Tưởng Cầm lắc đầu: “Bởi vì, cô vô tội.”
Nếu không phải là cô, Vưu Thiên Ái cũng sẽ không bị cuốn vào.
Ít nhất có thể có được tình yêu, cô thà nguyện Vưu Thiên Ái không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Dù sao, cô ta trong 3 năm đó, là ánh mặt trời duy nhất của cô.
Vưu Thiên Ái cụp mắt, đứng dậy vứt điếu thuốc, quay đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: “Tưởng Cầm, cô tưởng cô xin lỗi rồi thì tôi có thể chấp nhận sao? Cô hại tôi thành ra ngày hôm nay, cô lại phủi mông mà đi, cô biết cô làm như vậy tính là cái gì không! Ích kỷ!”
Nói xong, cô ta không thèm ngoảnh đầu mà bước trên đôi cao gót rời khỏi.
Tưởng Cầm ngồi ở đó, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một tội nhân, đang chấp nhận phán quyết.
Cảm giác này rất tồi tệ.
Khi Mộ Dung Hoành Nghị bước ra khỏi thang máy, Cao Dương cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc, cảm xúc của cô Tưởng hình như không tốt lắm.”
Mộ Dung Hoành Nghị không trả lời, dường như, không hề bất ngờ.
Đến trước mặt cô, Cao Dương khẽ mỉm cười: “Cô Dương, Tổng giám đốc giao cho cô, tôi còn phải quay về làm việc.”
Mộ Dung Hoành Nghị bất mãn, âm trầm nói: “Cậu làm dì bảo mẫu à? Lôi thôi như vậy.”
Cao Dương cười hai tiếng, sau khi chào hỏi với Tưởng Cầm thì quay về.
Tưởng Cầm đẩy Mộ Dung Hoành Nghị đi ra khỏi công ty, trên đường, đều trầm mặc không nói.
Mộ Dung Hoành Nghị cũng không vội đi hỏi, hơi híp mắt, hưởng thụ bóng tối trong ánh nắng.
Cô đột nhiên dừng lại: “Nếu như…
tôi muốn trở về công ty, anh có chấp nhận đơn phục chức của tôi không?”
Mộ Dung Hoành Nghị nhếch môi, lười nhác nói: “Tôi được lợi gì chứ?”
Tưởng Cầm cẩn thận suy nghĩ, nói: “Tiền lương giảm một nửa.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhướn mày: “Vậy tôi không phải lời rồi sao?”
Tưởng Cầm chắc chắn nói: “Đối với người có kỹ thuật như tôi mà nói, là đúng.”
Anh nghiêm túc gật đầu, lười nhác nói: “Ngày mai, tôi phải nhìn thấy đơn xin phục chức của cô.”
Tưởng Cầm cuối cùng mỉm cười: “Ừm!”
Nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô, Mộ Dung Hoành Nghị cũng không nhịn được mà mỉm cười, mặc kệ anh nghĩ cô thế nào, không có gì hơn việc cô tự nghĩ thông suốt, đưa ra quyết định càng quyết trọng.
Cũng chính vào lúc này, anh mới phát hiện, sự chú ý của anh đặt trên người cô hình như càng lúc càng nhiều, anh cũng càng lúc càng đi lệch quỹ đạo.
“Mặc dù tôi đồng ý phục chức cho cô, nhưng tôi có một yêu cầu.” Anh đột nhiên nói.
“Anh nói.”
“Không được để mình mệt mỏi.” Anh trịnh trọng cảnh cáo: “Cô đừng quên, trong bụng của cô có con của tôi.”
Có lẽ là do tâm trạng quá tốt, cô vô thức hỏi: “Anh là sợ tôi mệt, hay là tôi làm con mệt?”
Lời buột miệng nói ra, cô lại cảm thấy có hơi không ổn, như này giống như đang ép hỏi anh, có phải đang để ý bản thân không.
Tưởng Cầm buồn bực trong lòng, nhưng lời đã nói ra giống như bát nước hắt đi, có muốn thu hồi cũng không kịp nữa.
Chỉ có thể nín thở, giả bộ không để tâm chờ đợi cậu trả lời của anh.
Mộ Dung Hoành Nghị rõ ràng cũng hơi ngạc nhiên, nhưng, anh rất nhanh khôi phục lại, không nhanh không chậm trả lời: “Có gì khác biệt sao? Nó ở trong bụng của em, không phải ở trong bụng của người phụ nữ khác.”
Trái tim của Tưởng Cầm như vỡ òa, ý cười thấp thoáng xuất hiện.
Thì ra, anh để tâm, không chỉ có đứa bé trong bụng…
Biết được Tưởng Cầm muốn phục chức, người vui nhất chính là trưởng bộ phận Tiêu, ông ta vui mừng đến văn phòng Tổng giám đốc ở tầng 29, báo cáo: “Tổng giám đốc, dưới sự khuyên nhủ không ngừng của tôi, Tưởng Cầm cuối cùng đồng ý phục chức rồi!”
Mộ Dung Hoành Nghị cười như không cười: “Trưởng bộ phận Tiêu thật sự vất vả rồi.”
“Đâu có đâu có, đây là điều tôi nên làm.”
Đợi sau khi trưởng bộ phận Tiêu tươi tắn rời khỏi, Cao Dương cười nói: “Nếu như trưởng bộ phận Tiêu biết quan hệ của boss và cô Tưởng, chắc sẽ hối hận hôm nay đã lên đây.”
Mộ Dung Hoành Nghị không có ngẩng lên, biểu cảm lại âm trầm bất định, khóe môi khẽ cong lên, có hơi không đoán được ý tứ, hỏi ngược lại: “Quan hệ của chúng tôi? Cậu nói thử xem, tôi và cô ấy có quan hệ gì?”
Cao Dương khẽ cười: “Chúng tôi nói đều không tính, cái này phải hỏi bản thân boss.”
Mộ Dung Hoành Nghị cười lạnh: “Cậu gần đây miệng lưỡi rất trơn tru, rất không khiến cho người ta thích.”
“Ha ha, tôi không khiến cho Tổng giám đốc thích cũng không sao, có người có thể khiến boss vui là được rồi.”
Mộ Dung Hoành Nghị khinh thường hừ một tiếng: “Ra ngoài đi, đừng ở đây mà vướng mắt tôi.”
“Dạ.”
Cao Dương vừa muốn đi, Mộ Dung Hoành Nghị lại gọi anh ta lại, giọng điệu cứng nhắc: “Đến bộ phận thiết kế một chuyến, xem thử cô ấy như thế nào.”
Cao Dương mỉm cười: “Tuân lệnh boss.”
Bộ phận thiết kế, Tưởng Cầm lại ngồi lại vị trí trước đây.
Cô sắp xếp mọi thứ theo trật tự, Nghiêm Túc ở đối diện, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu liếc nhìn về phía này, sau đó lại cúi thấp đầu, tiếp tục công việc, chỉ coi như cô chưa từng rời đi.
.