Đọc truyện Cô Vợ Trọng Sinh – Chương 466: Mong chờ hôn nhân
Trong lúc vô tình cô ta đã lộ sự khinh thường ở trong mắt, bên ngoài Dương Vịnh Hy vẫn mỉm cười lễ phép nhưng trong lòng càng thêm oán hận.
“Cô là em gái của Tưởng Cầm đúng không?” Dương Vịnh Hy lên tiếng, ánh mắt bình thản nhìn cô ta.
Tưởng Xuân nghi ngờ nhíu mày: “Sao cô lại biết?”
“Tưởng Cầm là con gái của tổng giám đốc cũ, người trong công ty đều biết cô ta nên người bên cạnh cô ta cũng được chú ý.” Dương Vịnh Hy nhàn nhạt trả lời.
Tưởng Xuân nghe vậy thì cũng có lý. Nhưng cô không thích dáng vẻ Dương Vịnh Hy giống như không có gì giấu được cô ta vậy, vì thế cô ta ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Tôi cũng biết cô là ai!”
Dương Vịnh Hy cười: “Tôi vốn muốn khiêm tốn, nhưng tôi lại là vợ chưa cưới của Mộ Dung nên rất khó.”
Tưởng Xuân khinh thường trong lòng, nếu không phải cô ta dựa vào gia đình cho mình không ít thì Mộ Dung Hoành Nghị sẽ không coi trọng người phụ nữ bình thường như vậy! Đúng là không có gì để đắc ý.
“Cô Dương, vừa rồi tôi xin lỗi.” Tưởng Xuân xin lỗi, không hề thấy sự chân thành. Cô ta nói xong thì định rời đi, Dương Vịnh Hy gọi cô ta lại.
“Cô Tưởng, cô có phiền nếu tôi chiếm mất thời gian của cô hay không.”
Tưởng Xuân dừng lại, tò mò nhìn cô ta. Dương Vịnh Hy khẽ cười nói: “Ha ha, cô Tưởng đừng hiểu lầm, tôi có việc muốn tâm sự với cô.”
…
Sau khi Tưởng Cầm tan làm thì không nhận được điện thoại của Tưởng Xuân như mọi ngày. Lúc cô đi ra công ty thì xe của Tưởng Xuân cũng đã rời đi.
Trong lòng cô biết rõ Tưởng Xuân đang oán giận mình.
Lúc này đối diện có hai người đi tới. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Vưu Thiên Ái và Đàm Tô mặc đồ lao động cũ. Vưu Thiên Ái cũng thấy cô nhưng ánh mắt chỉ nhẹ nhàng lướt qua, lộ vẻ hờ hững.
“Thầy Đàm còn cần gì sao? Tôi sẽ chuẩn bị.” Vưu Thiên Ái vô cùng ân cần với Đàm Tô.
“Tôi có một phòng làm việc ở đây, trong đó có mọi thứ, không cần chuẩn bị cái gì. Đúng rồi, đã chọn được da làm giày chưa?”
“Ừ, tôi đã có ý tưởng. Nhưng còn muốn hỏi ý kiến của ông.”
“Vậy đi vào rồi nói sau.”
Lúc Đàm Tô đi qua Tưởng Cầm thì dừng lại nhìn nhìn cô cười cười: “Cô gái nhỏ, tôi không đồng ý giúp cô, cô sẽ không tức giận chứ?”
Tưởng Cầm cười lắc đầu: “Thầy Đàm không đồng ý là có lý do của mình, nếu có thời gian tức giận thì chẳng thà không ngừng cố gắng.”
“Ha ha, nói thật dễ nghe, ai cũng nói lấy ra bản lĩnh thật sự của mình mới là đạo lý cuối cùng.” Thái độ của Đàm Tô giống như cố ý khó xử, Vưu Thiên Ái nghi ngờ nhìn về phía Tưởng Cầm, không biết sao cô lại đắc tội với bậc thầy này.
“Chuyện này không cần ông quan tâm.”
Một giọng nói lười biếng xen vào.
Mộ Dung Hoành Nghị từ xa đi tới, dưới ánh mắt của Tưởng Cầm, anh đi đến bên cạnh cô, cả người lười biếng, đặt tay lên vai cô, đôi mắt ma quỷ nhìn Đàm Tô: “Ông có muốn đấu một trận không?”
“Hả?” Đàm Tô nhướng mày, ánh mắt bỗng lóe sáng.
Mộ Dung Hoành Nghị đẩy Tưởng Cầm lên phía trước: “Trong cuộc thi thiết kế này, nếu người phụ nữ này thắng thì ông phải ngoan ngoãn đồng ý với tôi một điều kiện!”
Đàm Tô đột nhiên cười ha ha hấp dẫn không ít ánh mắt xung quanh. Sau đó ông ta đột nhiên vỗ tay: “Được! Nhưng nếu cậu thua?”
Mộ Dung Hoành Nghị cười: “Tùy ông xử lý.”
“Cứ quyết định như vậy!”
Đàm Tô tỉnh táo bước vào công ty, sau lưng còn có Vưu Thiên Ái không hiểu chuyện gì xảy ra. Đàm Tô ghét bỏ cô ta chậm chạp nên quát: “Cô còn lề mề gì nữa? Còn không nhanh lên! Bây giờ mấy người trẻ tuổi đúng là lười biếng…”
Giọng ông ta trách mắng biến mất ở sau lưng.
Tưởng Cầm quay đầu nhìn Mộ Dung Hoành Nghị: “Anh và thầy Đàm có quan hệ gì?”
Mộ Dung Hoành Nghị không trả lời mà kéo cô đi về phía xe mình, không cho cô có cơ hội từ chối nhét cô vào ghế phụ: “Cô có thời gian nghĩ đến chuyện đó thì chẳng thà không ngừng cố gắng!”
Tưởng Cầm biết anh đã nghe thấy lời mình nói thì nghiêng đầu: “Anh có lòng tin sao? Không sợ tôi thua à?”
Mộ Dung Hoành Nghị khởi động xe, cong môi liếc xéo cô một cái: “Có tôi ở đây thì cô muốn thua cũng khó!”
Giọng điệu kiêu căng này làm cho Tưởng Cầm trợn mắt lên: “Nói giống như anh không có gì không làm được vậy.”
Mộ Dung Hoành Nghị không nói chuyện, môi mỏng vẫn cong lên lại tùy ý nở rộ.
Mộ Dung Hoành Nghị ép buộc cô nên Tưởng Cầm bất đắc dĩ gọi điện thoại về nhà.
Tưởng Xuân nghe máy, Tưởng Cầm dặn dò một chút, cô ta im lặng rồi hỏi: “Chị, chị và Mộ Dung Hoành Nghị ở bên nhau sao?”
Tưởng Cầm hơi nhíu mày, xoay người nhìn về phía người đàn ông không ngừng bận rộn ở phía sau, cô thu hồi tầm mắt, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “Tưởng Xuân, đây không phải là chuyện em nên quan tâm.”
“Ồ? Em nên quan tâm chuyện gì? Chị không quan tâm đến chú hai và thím hai, lại ở bên cạnh kẻ thù cướp đi tất cả của bọn họ? Chị, chị làm em quá thất vọng rồi!”
Sắc mặt Tưởng Cầm càng trầm xuống: “Chị không muốn nói chuyện này với em trong điện thoại.”
“Ha ha, chị, chị sợ em cản trở hai người sao? Đến mức này sao? Không muốn rời xa anh ấy dù chỉ mấy phút?”
Tưởng Cầm hít sâu đi xa mấy bước, cô gằn từng chữ với người bên kia: “Tưởng Xuân, chị chỉ nói một lần, em phải nghe cho kỹ! Nếu em cứ cố chấp không chịu tỉnh ngộ thì chị sẽ lập tức để em rời khỏi công ty! Em nên biết chị có thể làm được chuyện này!”
Cô nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Sau khi cô ổn định xong mới xoay người, cô phát hiện Mộ Dung Hoành Nghị đang bưng cà phê ngồi trên ghế bập bênh vừa uống vừa nhìn cô.
Tưởng Cầm nhìn hai bên má anh cười như không cười thì cảm thấy thật là chói mắt. Nhất là khuôn mặt đẹp trai hơn người kia vô cùng gieo tai họa cho người khác!
Mộ Dung Hoành Nghị đọc được mấy chữ trong mắt cô.
Anh cười càng mê người, đặt ly xuống nói: “Thật ra em gái cô rất dễ làm cho người khác yêu thích.”
Tưởng Cầm đi tới lạnh giọng nói: “Anh không thích mẫu người như thế, cho nên anh đừng phí công sức nữa.”
“Ha ha, sao cô biết tôi không thích chứ?”Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô, đáy mắt cảm thấy thú vị.
“Đừng quên anh còn có vợ chưa cưới.”
Mộ Dung Hoành Nghị dựa vào lưng ghế, thiarnh thoảng lắc tới lắc lui: “Ai ở vị trí đó cũng được.”
Tưởng Cầm nhíu mày lại: “Anh coi hôn nhân như thế sao?”
“Hôn nhân?”Mộ Dung Hoành Nghị cười nhạo một tiếng, hai mắt cụp xuống rồi nâng lên dừng ở trên người cô: “Nói như vậy là cô rất mong chờ sao?”
Anh châm chọc làm cho cô im lặng
Mong chờ?
Tưởng Cầm cúi đầu, cười tự gễu. Nếu không phải bởi vì gia đình cô sắp rơi vào bờ vực tan vỡ thì sao cô có thể trả thù tình nhân của ba mình chế?
Mộ Dung Hoành Nghị liếc cô một cái thì thu hồi tầm mắt đứng dậy: “Muốn đánh bại ông già kia thì không thể không cố gắng được.”
Đối với cô và anh thì chủ đề đó không phải là chuyện vui vẻ gì.
Tưởng Cầm đột nhiên mở miệng: “Anh buông tha cho em gái tôi được không?”
Mộ Dung Hoành Nghị dừng bước nghiêng đầu nhìn cô cười: “Người đẹp đưa tới cửa, có người đàn ông nào sẽ từ chối chứ?”
Tưởng Cầm nhìn anh, giọng nói lạnh lùng: “Nó vốn không biết mình đang làm cái gì! Nó chỉ bị tình cảm mù quáng làm cho đầu óc choáng váng mà thôi.”
Mộ Dung Hoành Nghị cười khẽ đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên: “Vậy cô phải cố gắng hơn nữa để cho tôi không có thời gian chú ý người phụ nữ khác mới được.”
Hai tay cô đặt bên hông nắm chặt lại.
Lúc anh xoay người thì cô nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi!”
Mộ Dung Hoành Nghị bỗng cứng người lại, anh quay đầu híp mắt nói: “Cô chắc không?”
Giọng điệu Tưởng Cầm tràn đầy chế giễu: “Anh có cho tôi cơ hội lựa chọn sao?”
Anh cười nhẹ: “Tôi rất mong chờ dáng vẻ chủ động của cô.”
Anh cười xong thì xoay người rời đi.
Tưởng Cầm nhíu mày càng chặt, sau đó cô mím môi.
Cô đã định không trốn thoát khỏi anh sao?
Tưởng Cầm về nhà rất khuya, cô mở cửa vào thì nhìn thấy Tưởng Xuân ngồi ở phòng khách, chỉ có một chiếc đèn bàn nên ánh sáng lờ mờ.
“Sao em vẫn chưa ngủ?”Tưởng Cầm thuận miệng hỏi, muốn đi vào phòng, Tưởng Xuân lại đứng dậy ngăn cản cô.
“Chị.” Cô ta nói: “Mộ Dung Hoành Nghị đã có vợ chưa cưới, chị và anh ấy ở bên nhau thì chỉ có thể làm tình nhân của anh ấy! Chị bằng lòng sao?”
Tưởng Cầm dừng chân quay đầu lại nhìn cô ta: “Em lấy tư cách gì để hỏi chị? Em gái chị? Hay là người phụ nữ yêu thầm anh ta?”
Tưởng Xuân nắm chặt hai tay ngẩng lên đầu nói: “Chị, là chị nói anh ấy mãi mãi không thể cưới chị! Đừng quên ân oán của hai người, chị đụng chết mẹ anh ấy, sao anh ấy có thể chấp nhận chị được? Nhưng em thì khác, em không những có thể đường đường chính chính yêu thầm anh ấy, em còn có cơ hội gả cho anh ấy! Đây là sự khác nhau của em và chị.”
Tưởng Cầm nhìn cô, Tưởng Xuân tự tin tràn đầy nói: “Cho nên, chị, em khuyên chị đừng cố chấp không tỉnh ngộ nữa, anh ấy muốn trả thù chị nên mới ở bên cạnh chị mà thôi!”
Tưởng Cầm híp mắt lại xoay người ngồi xuống sô pha, cô lấy điếu thuốc trong túi ra rồi châm lửa. Cô ngẩng đầu nhìn cô ta qua màn khói.
“Em không hề biết anh ta là loại người gì lại luôn miệng nói phải gả cho anh ta? Tại sao em cho rằng mình có thể làm được chứ? Tuổi trẻ không phải là cái cớ của việc mắc sai lầm, chưa chắc em đã có thể gánh được cái giá phải trả.”
Tưởng Xuân lại không hề nghe lọt tai một chữ cô nói, cô ta cố chấp cho rằng Tưởng Cầm sợ cô ta cướp tình yêu nên mới cố ý nói như vậy.
“Chị, em chỉ muốn nói với chị, em muốn chủ động theo đuổi hạnh phúc của mình. Cho dù chị thích anh ấy thì em cũng muốn làm như vậy! Bởi vì tình yêu không thể nhường cho ai được!”
Tuy rằng Tưởng Xuân có lỗi với chị họ nhưng Tưởng Xuân không thể thuyết phục được mình bỏ qua. Một đời người có thể gặp được một người mình thích là chuyện không hề dễ! Cô ta nghĩ chị họ sẽ hiểu mình.
Tưởng Cầm nhìn cô ta, hai ngón tay dập thuốc vào gạt tàn thuốc, sau đó đứng dậy: “Nếu em nghĩ mình có bản lĩnh đó thì cứ theo đuổi, chị sẽ không ngăn cản.”
Cô nói xong thì xoay người đi vào phòng.
Tưởng Xuân đứng tại chỗ thở phào nhẹ nhõm.
May là chị họ không phản đối, cuối cùng sự áy náy kia cũng có thể bỏ xuống.
Tưởng Cầm đóng cửa phòng, tâm trạng không tốt chút nào.
Thật ra Tưởng Xuân yêu ai là chuyện của cô ta. Cô ta là người trưởng thành, hiểu được cách đánh giá lựa chọn, càng biết rõ nên giữ hay buông. Không ai phải đi theo phía sau cô ta mọi lúc mọi nơi, cho dù cô ta chịu tổn thương vì chuyện đó thì cũng là cái giá phải trả cho sự trưởng thành. Cô không cần phải gánh vác trách nhiệm đó.
Nhưng…