Đọc truyện Cô Vợ Trọng Sinh – Chương 441: Chắc cô không còn lạ gì nữa
Mặc dù rất khó xử khi nói cảm ơn với anh, nhưng Tưởng Cầm vẫn đè thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Mộ Dung Hoành Nghị không nói gì, vẻ mặt vẫn luôn u ám cho đến tận khi xuống xe. Tưởng Cầm im lặng nhìn anh, không biết tại sao cô luôn cảm thấy sau mỗi lần anh tỏ ra dịu dàng một chút, dường như anh lại bị ai đó phân cao thấp, trở nên tức giận.
Anh bực bội lấy ra một điều thuốc, Tưởng Cầm muốn nói cái gì đó, ít nhất có thể tạm thời giải tỏa dây thần kinh đang đau nhức của mình. Nhưng biểu cảm này của anh sợ là khi cô lên tiếng sẽ bị mắng một trận. Dứt khoát không động vào quả mìn kia nữa, dựa vào ghế xe nhắm nghỉ ngơi, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.
Cô nôn khan vài lần, bên trong xe chật chội đều là mùi khói, anh mở nóc xe ra. Cuối tháng ba, trời vẫn còn lạnh, Tưởng Cầm bị gió thổi đến mức run bần bật, nghiêng đầu nhìn anh: “Nếu như không thích, anh có thể thả tôi ở phía trước.”
Bình thường, cho dù anh thay đổi cách thức tra tấn cô như thế nào, cô đều không quan tâm, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng để đối phó. Cả người rất mệt mỏi, những hình ảnh trong đầu vẫn luôn lặp đi lặp lại, muốn quên cũng rất khó.
Anh tiện tay vứt điều thuốc đi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: “Cảm giác bị người khác suýt nữa đâm chết như thế nào?” Nhếch miệng cười khẩy, anh nhìn về phía trước, bị gió lạnh thổi vào ngược lại càng khiến đôi môi mỏng kia trở nên đẹp hơn, hơi nhếch lên: “Cảm giác này, có lẽ cô cũng không cảm thấy xa lạ.”
Lời nói của anh, giống như một cái búa nặng nề đập vào tận cùng trái tim cô. Rõ ràng là vết thương có thể che giấu, bây giờ lại bị người ngoài vạch ra, cái cảm giác này vô cùng đau đớn.
Cô nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ thể vẫn không khỏi run lên, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Mộ Dung Hoành Nghị, thấy tôi khổ sở, thấy tôi nhếch nhác sẽ khiến anh có cảm giác hài lòng đúng không? Nếu như vậy, cũng xem như tôi đã làm được một chuyện tốt.” Cô bật cười, tràn đầy sự hối hận: “Nói thật, anh cũng rất giỏi, chuyện mà tôi vẫn luôn muốn quên đi, anh lại có thể dễ dàng khiến tôi nhớ lại….nhớ lại thời tiết ngày hôm đó, nhớ lại, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó….”
Cô hít một hơi thật sâu, cả người trượt xuống, cuộn tròn trên ghế, đôi mắt nheo lại, tầm mắt giống như bị gió thổi mà tản ra, như có như không, không trọn vẹn.
Khuôn mặt đẹp trai của Mộ Dung Hoành Nghị nhăn lại, hai tay đang cầm vô lăng dùng lực nắm chặt lại.
Không quên được, không chỉ có cô.
“Dừng xe, tôi muốn xuống ở ngã tư phía trước.” Cô nói.
Mô Dung Hoành Nghị cau mày, không dừng xe lại, ngược lại còn lái nhanh hơn, gió mạnh đến mức xuyên qua áo khoác ngoài của cô. Cả người Tưởng Cầm co rút lại, trừng mắt với anh, hét lên: “Mộ Dung Hoành Nghị! Mau dừng xe!”
Anh không nhìn cô, vẫn lái xe rất nhanh, lái thẳng đến cổng bệnh viện, anh mới dừng lại.
Đẩy cửa, bước xuống xe, vòng qua bên kia, kéo cửa xe ra, khuôn mặt xinh đẹp mang theo một chút tà ác đã được thay bằng sự tức giận một cách khó hiểu.
“Xuống xe.”
Ngẩng đầu lên liếc nhìn cổng bệnh viện, Tưởng Cầm cũng không kiên trì nữa, xuống xe nói: “Tôi tự mình đi vào được, anh….”
Cô vẫn chưa nói xong, Mộ Dung Hoành Nghị đã lên xe, “ầm” một tiếng, đóng cửa xe lại, không thèm liếc nhìn cô, cứ như vậy rời đi.
Tưởng Cầm đứng ở trước cổng, từ từ thu lại ánh mắt, kiểu hành xử này có lẽ mới chính là anh.
Mộ Dung Hoành Nghị lái xe, hai tay đặt trên vô lăng, ngón tay gõ xuống. Đôi môi mỏng hơi cong lên, nhìn vào chiếc điện thoại bên cạnh, do dự mấy giây, sau đó anh cầm điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại, sau khi được kết nối, anh chậm rãi nói: “Có lẽ đã đến lúc anh biểu hiện….”
Tưởng Cầm một mình đi vào trong bệnh viện, lấy số, khám bệnh, lại đi lấy thuốc. Lúc đi ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy một chiếc Audi màu trắng quen thuộc đỗ ở cửa.
Bạch Thương Long đẩy cửa ra, nhìn thấy cô, lập tức đi lên chào hỏi, giọng nói còn mang theo sự trách móc: “Tối qua sao không nhận điện thoại của tôi? Em có biết tôi lo lắng như thế nào không?”
Tưởng Cầm nhíu mày: “Sao anh biết tôi ở đây?”
Anh ta cười: “Tôi gọi điện thoại đến công ty của em, bọn họ nói sáng nay em xin nghỉ để đi khám bệnh, chỗ này gần nhất, tôi đoán có thể em sẽ đến đây nên đến đây đợi em.”
Lời nói của anh ta, hợp tình hợp lý, nhưng Tưởng Cầm luôn cảm thấy trong đó có chỗ không đúng. Có lẽ anh ta quá ân cần, biểu hiện quá thân thiết, điều này khiến cô ở bên ngoài sự tự bảo vệ của mình theo bản năng dâng lên một cảm giác hoài nghi.
“Tôi đưa em về công ty.” Anh ta nói, đỡ lấy cô, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô: “Sau này, tôi sẽ phụ trách việc đưa đón em đi làm, để tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như thế này.”
“Không cần.” Tưởng Cầm vẫn từ chối, rút cánh tay ra, đứng ở bên đường bắt taxi, Bạch Thương Long lại đứng chắn phía trước cô, nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Tiểu Cầm, chúng ta phải nói chuyện với nhau.”
Cô hít một hơi thật sâu, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, kẹp vào giữa miệng, châm thuốc, hít một hơi sau đó mới từ từ ngước mắt lên: “Tôi sẽ không chấp nhận anh.”
Lời từ chối của cô vẫn luôn thẳng thắn như vậy. Chuyện này không liên quan đến việc cô có khốn đốn hay không, trên phương diện tình cảm, cô tuyệt đối sẽ không dài dòng, dây dưa.
“Nhưng chuyện này không có nghĩ là em không thích tôi, hay không có tình cảm với tôi!” Bạch Thương Long nhìn chằm chằm vào cô, xuyên qua sương mù, cô sẽ không bao giờ để lộ bộ mặt thật của mình với người khác, nhưng vẫn là cô, lại đã để anh bắt đầu chiếm đóng từng chút từng chút một.
“Anh sai rồi.” Tưởng Cầm rủ mắt xuống, yên tĩnh nói: “Chỉ cần tôi dán nhãn cho anh, tôi sẽ không để cho mình thích anh.”
Vì vậy, loại giả định đó không bao giờ có. Theo quan điểm của cô, bởi vì muốn được sưởi ấm mà đón nhận tình cảm của người khác chính là đang tự lừa dối chính bản thân mình và người khác.
Biểu cảm trên khuôn mặt Bạch Thương Long dần dần trở nên nghiêm trọng. Cô dán cho anh ta cái nhãn này, anh ta rất muốn xé xuống ngay lập tức! Nhưng anh ta cũng biết được hậu qủa của việc xé cái nhãn này xuống là gì.
Phía sau có một chiếc xe đang bấm còi, anh ta quay đầu lại, liếc nhìn chiếc xe đang đỗ ở sau xe của anh ta, sau đó, hạ cửa sổ xuống, Nghiêm Túc thò đầu từ bên trong ra, ánh mắt đảo qua anh ta, sau đó hướng về phía Tưởng Cầm, bình tĩnh nói: “Lên xe.”
Tưởng Cầm vô cùng kinh ngạc khi không ngờ Nghiêm Túc lại đến, nhưng, so với Bạch Thương Long cô thà ngồi xe của Nghiêm Túc còn hơn.
Cô cười với anh, ngước mắt lên nhìn Bạch Thương Long nói: “Đồng nghiệp của tôi đến đón tôi rồi, tôi ngồi xe anh ấy vẫn tốt hơn.’
Bạch Thương Long quay đầu lại, ánh mắt thăm dò rơi trên người Nghiêm Túc, đánh giá từ trên xuống dưới. Sau đó thu lại ánh mắt, rất có phong độ cười nói: “Cũng tốt, tiện đường.”
Chân Tưởng Cầm bị thương, Bạch Thương Long đỡ cô, mỉm cười nói: “Ít nhất cũng để tôi làm chút gì đó cho em.”
Tưởng Cầm không từ chối sự giúp đỡ này. Lên xe, Nghiêm Túc gật đầu với Bạch Thương Long, xem như là chào hỏi, sau đó lái xe rời đi.
Ánh mắt của Bạch Thương Long lập tức lạnh đi, đứng nguyên tại chỗ, lấy điện thoại ra, giọng điệu vẫn luôn dịu dàng dần dần trở nên dịu dàng: “Cái tên tiểu tử kia trong công ty của các cậu, thực sự quá ngứa mắt rồi….”
Trên xe, Tưởng Cầm lập tức hỏi: “Nghiêm Túc, sao anh lại đến đây?”
“Đúng lúc vừa mới giải quyết xong công việc ở gần đây, nên tiện đường qua đây luôn.” Anh ta nghiêng đầu liếc nhìn mắt cá chân đang sưng tấy của cô, nói: “Sao mà lại bị thương?”
“Đi đường không cẩn thận bị trẹo chân.” Cô trả lời tránh nặng tìm nhẹ, không muốn nhắc đến chuyện sáng nay suýt nữa bị đâm. Nó giống như một chiếc gương quỷ, cô đứng trước mặt nó sẽ nhìn thấy cảnh tượng không muốn đối mặt nhất trong cuộc đời của cô.
Không muốn truy hỏi thêm nữa, anh nói: “Có muốn tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi không?”
Tưởng Cầm lắc đầu: “Chỉ bị thương nhẹ thôi, không cần nghỉ ngơi, cứ đi đến công ty đi. Tôi vẫn còn một số vấn đề muốn thỉnh giáo anh.”
Anh ừ một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa.
Trong xe rất ấm áp, tốc độ của xe không nhanh, cô dựa vào ghế, dần dần xua tan đi cái lạnh sáng nay. Trên đường đi Nghiêm Túc không nói gì, mặc dù bầu không khí nặng nề nhưng lại không khiến người khác cảm thấy khó chịu. Cô nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà cô thích ở bên cạnh anh ta, anh ta là một đối tác sẽ không gây áp lực cho người khác.
Rất nhanh, đã về đến công ty, đương nhiên Nghiêm Túc sẽ đỡ cô đi vào, trước khi đi vào thang máy, trên đường đi ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai người. Nếu như người bên cạnh không phải là Nghiêm Túc, Tưởng Cầm cũng không quan tâm, dù sao cô biết rất rõ danh tiếng của mình ở Tưởng thị, ngày nào cũng để ý mấy chuyện đó, cuộc sống sẽ không được tốt. Nhưng Nghiêm Túc thì khác, cô không muốn liên lụy đến anh ta.
Vì vậy, cô không chút lưu tình muốn đẩy anh ra, nói: “Tôi có thể đi được.”
Nghiêm Túc không buông tay ra, đỡ cô vào tận thang máy, sau khi thang máy đóng lại, anh ta mới quay đầu lại hỏi cô: “Cô sợ cái gì?”
Từ lúc nãy đến bây giờ, tinh thần của cô vẫn chưa hề buông lỏng, đây không giống với cô lúc bình thường.
Tưởng Cầm rủ mắt xuống, chậm rãi nói: “Nghiêm Túc, tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh với tôi ở trong công ty, nên, tôi càng không thể liên lụy đến anh.”
“Liên lụy?” Dường như anh ta đang nghe thấy một điều rất thú vị, khóe miệng cong lên, điều này đối với anh ta mà nói, được xem như là cách thức tốt nhất để bày tỏ tình cảm.
“Dựa vào cô, một người mới còn chưa vượt qua thời gian thực tập, cô có thể liên lụy gì đến tôi?”
Anh ta không nhắc đến thận phận con gái của tổng giám đốc trước, cũng không quan tâm đến chuyện cô đã từng ngồi tù, trong mắt anh ta, cô chỉ là một thực tập sinh bình thường! Tưởng Cầm lại nhìn sang chỗ khác, để che giấu đi sự cảm động vô tình để lộ ra.
Anh đứng phía trước cô, nhìn chằm chằm vào con số đang tăng lên: “Tuần sau phải tham gia thi đấu, đem hết tâm tư dành cho những chuyện nhàm chán này để tập trung vào cuộc thi.”
Cửa thang máy mở ra, anh hờ hững nói: “Nếu không muốn để tôi thành trò cười trong mắt người khác.”
Tưởng Cầm sững sờ.
Cô biết hoàn cảnh của Nghiêm Túc, với tư cách là trưởng phòng thiết kế, từ lúc cô vào công ty, anh ta đã giúp đỡ cô vô điều kiện, trong mắt người khác những lời đồn đại cứ như vậy mà sinh ra. Nhưng Nghiêm Túc không để ý, cô cũng không đề cập đến. Hôm nay, anh ta đã nói ra, đối với cô mà nói chính là một sự chấn động không nhỏ, cho dù là vì Nghiêm Túc, cô cũng không thể bỏ qua cuộc thi lần này!
Anh ta đỡ cô đi vào bộ phận thiết kế, xung quanh thỉnh thoảng lại có ánh mắt liếc nhìn, Nghiêm Túc nên làm gì thì vẫn làm cái đó, không bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác. Mà Tưởng Cầm cũng chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác, thân thể cô có ngay thẳng hay không đó là chuyện của cô, không liên quan đến người khác.
Vưu Thiên Ái nhìn chằm chằm vào bên này, ánh mắt khó chịu, vẻ mặt điềm tĩnh sớm đã được thay thế bằng hận ý. Cô ta biết, đây chính là thủ đoạn mà Tưởng Cầm vẫn dùng, chỉ cần có giá trị, cô sẽ đều lợi dụng! Lần này nói gì thì nói cô ta cũng nhất định phải vạch trần Tưởng Cầm! Cô ta phải để từng người từng người bên cạnh cô nhìn rõ người phụ nữ này!