Đọc truyện Cô Vợ Trẻ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo – Chương 7
Từng đợt sóng vỗ vào bờ cát trắng tạo nên âm thanh rì rào tựa như những bản tình ca bất hữu, bầu trời đong đầy một sắc màu xanh thẩm. Giữa bốn bề đại dương mênh mong một hòn đảo lặng lẽ vươn mình đón gió.
– Đây là…
Đảo nhân tạo trong đầu cô chợt loé lên ý nghĩ này nhưng vẫn chưa dám khẳng định nó là sự thật.
– Là hòn đảo riêng của Lãnh gia.
Hắn nhanh chóng giúp cô giải đáp thắc mắc. Tuy là đảo nhân tạo nhưng phải nói nó chân thực vô cùng, kiến trúc ở đây thực sự quá tuyệt vời. Cô chỉ mới vừa bước vào cửa tất cả các người hầu, kẻ hạ đã cung kính cúi chào.(=^.^=) (=^.^=) (=^.^=) (=^.^=) (=^.^=)
– Chúng ta có 3 ngày, thời gian này cô có thể tranh thủ nghỉ ngơi hay muốn đi đâu chơi cũng được.
– …
Cô cũng không có trả lời chỉ im lặng nhìn hắn. Rõ ràng là hắn ở ngoài hết hai ngày hai đêm bỏ mặt cô một mình ở nhà còn bản thân lại đi chơi cùng thư kí riêng của mình bây giờ lại còn mặt dày nói với cô như vậy. Còn có tự mình quyết định đưa cô tới đây từ đầu đến cuối cũng không có hỏi xem cô có đồng ý hay không. Người như vậy tốt nhất là mặc kệ hắn ta thì hơn.
Nghĩ vậy cô xoay lưng lại định bỏ đi thì bị hắn ta nắm chặt cổ tay, hắn giương vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn cô.
– Cô định đi đâu? Quần áo để trong phòng cô đi thay ngay cái bộ đồng phục quê mùa này ra đi.
Người nói vô ý, người nghe hữu tình. Đôi mắt cô tối sầm lại, trên trán hiện rõ hai chữ *nổi nóng* , sau đó lại dùng sức hất tay Lãnh Thiên Duệ ra.
– Mặc kệ tôi, tôi mặc như thế nào cũng không liên quan tới anh.
Không phải hắn ta luôn nói cô không có sức hút sao vậy mặc hay không mặc cũng đều như nhau cả thôi, giỏi thì bảo cô thư kí của hắn mặc ấy, hừ!
Thấy cô cố chấp Lãnh Thiên Duệ từ đầu đến cuối cũng chỉ giương một nụ cười tà mị tỏ vẻ không muốn chấp nhất với cô.
– Sao cơ? Ba ngày này cô định mặc như vậy sao?
Thấy hắn khiêu khích cô chỉ đành cắn răng trả lời:
– Đúng vậy! Không được sao.
Nhưng trong lòng lại không ngừng hò hét, nổi bão ” nóng chết đi được”.
Ánh mặt trời chói chang rọi xuống bờ biển, từng dot đợt gió ùa vào nhưng chẳng thể vơi đi cái nóng lúc này, lại thêm bộ đồng phục có phần dày cộm khiến cho cô không ngung ngừng đổ mồ hôi hột.
– Cô cố chấp như vậy làm cái gì chứ? Đồ biển không chịu thay hay cô muốn đổi stye mới hả?
– Kệ tôi, mặc như vậy rất mát anh không thấy sao?
… …… …… …. 10 phút đầu…. …… ……
… …… …… … 20 phút tiếp theo…. …..
… …… ……… 30 phút sau…. …… ……..
Nóng …nóng… nóng quá trong lòng cô không ngừng hò hét, cuối cùng cũng vì chịu không nổi ánh nắng gay gắt mà xuýt ngất xỉu.
– Tiểu thư tôi đưa cô vào phòng nghỉ ngơi.
Thế là Gia Linh được người hầu đưa vào phòng thay đổi quần áo.
Thật không cam tâm mà. Dù được dìu vào phòng trong tình trạng không rõ trời trăng mây nước cô vẫn cảm thấy thật không cam tâm.
°°°°°°°phân cách tuyến °°°°°°
– Cái này… Là gì vậy!?
Gia Linh ngạc nhiên nhìn tủ đồ đầy màu sắc bắt mắt phía trước.
– À đây là quần áo mà thiếu gia đã sai người mang từ Tokyo đến để chuẩn bị cho tuần trăng mật với tiểu thư đó.
Người hầu vừa chuẩn bị quần áo vừa nhân tiện giải đáp thắc mắc của cô.
A … ngay cả nội y cũng chuẩn bị luôn sao? Nhưng mà anh ta làm sao lại biết được size của mình chứ.
– Tiểu thư Gia Lnh hay là người thử bộ này xem, wa toàn là kiểu mát mẻ nha, đi hưởng tuần trăng mật mà như vậy mới thích chứ. Thiếu gia chăm sóc tiểu thư tận tình như vậy thật làm em ngưỡng mộ.
Tiểu Thanh không ngừng buôn chuyện càng nói càng hăng khiến cô không nhịn được phải phản bác.
– Anh ta lúc nào cũng chỉ biết trêu ghẹo tôi mà thôi cũng đâu có quan tâm xem tôi có thích hay không, chỉ biết áp đặt tư tưởng của mình lên người khác có phải anh ta quá bá đạo rồi không.
Hắn ta đâu có tốt như các cô nghĩ.
Hắn ta mà nhận mình là người xấu xa thứ ha8 trên quả đất này tuyệt không có ai đủ can đảm nhận mình đứng thứ nhất. Đồ khó ưa… đồ đáng ghét…đồ xấu xa…con người hắn ta là xấu như vậy đó…
Aizz, lát nữa ra biển mặc gì tốt nhỉ!? A! Bộ này đi.
-Này sao toàn là đồ hở hang vậy?
Cô cứ cảm thấy như thế nào ấy, rất không được tự nhiên.
– Rất hợp với cô thì lại khác.
Hắn mỉm cười hoà ái nhìn cô.
– Này qua đây.
Lại còn muốn ra lệnh cho cô hắn coi mình là trung tâm vũ trụ chắc.
– không tôi muốn ở tron trong này, nếu anh muốn ngắm biển thì thì tự ngắm một mình đi.
Hắn nghe xong những lời cô nói khuôn mặt vốn đang tươi cười bỗng từ từ đen lại, con ngươi đen cũng hiện lên nét âm trầm hiếm có đứng phắt dậy nắm chặt lấy cổ tay khảnh mảnh của cô mà lôi kéo, rõ ràng hắn đang rất phẩn nộ khi cô không nghe lời.
– Cô có gì không hài lòng về tôi hả? Vì cô nói muốn chung sống hòa bình cho nên tôi mới đưa cô ra đây, rốt cuộc thì cô còn muốn gì ở tôi nữa?
– Gì chứ? Anh cả ba ngày ở bên người khác không về nhà còn nói là muốn chung sống hoà bình. Nực cười, đúng rồi dù sao đi nữa thì tôi cũng không có sức hấp dẫn như cô thư kí đó của anh.