Đọc truyện Cô Vợ Tráo Đổi Của Tổng Tài – Chương 11: Với Anh Tôi Không Có Hứng Thú
Cô dùng sức gạt bỏ cánh tay của Cố Tây Thành, bất chấp tất cả đi về hướng sân bay.
Nhưng mà, chưa tới một phút, cô đã chống đỡ không được mà ngã xuống.
Nhưng cô không bỏ cuộc, ngã rồi lại đứng lên, đứng lên rồi lại ngã, ngã rồi lại dậy, cứ thế lặp lại.
Chân cô bị thương rõ rệt.
Tư Đồ Sóc cùng mọi người đều không nhẫn tâm, nhìn cứ cau mày.
Thấy cô ngã xuống, quay mắt đi không nỡ nhìn.
Bàn tay của Cố Tây Thành dùng sức nắm chặt, siết phát ra âm thanh.
– Người phụ nữ này……
Anh đi qua đỡ Tô Nhan Hề đứng dậy, để cô đứng đối diện anh.
– Rốt cuộc cô muốn làm gì!
Không ngoan ngoãn đợi ở Cố gia, lại chạy ra đường cao tốc tìm chết.
Tô Nhan Hề đẩy mạnh anh ra, cô không có thời gian để đôi co với anh.
Lúc này trên bầu trời phát ra tiếng ùng ùng, anh chợt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy một chiếc máy bay bay ngang xuyên qua lớp mây.
– Mẹ ơi ……
Dường như trong tích tắc, sức lực của Tô Nhan Hề như bị hút sạch, toàn thân bất lực ngồi quỵ xuống đất, ánh mắt nhìn lên bầu trời.
Và khóe mắt cô, từng giọt từng giọt nước mắt tuôn rơi, sau cùng ướt cả khuôn mặt cô.
Mẹ ơi, mẹ ơi!
Tô Nhan Hề bất lực, hét lên trong tim, dần dần biến thành tiếng khóc xé lòng.
Mẹ ơi đừng đi, về đây, đừng bỏ lại con một mình.
Thấy cô khóc đau thương khiến bốn đại công tử đều bị shock, nhất là Cố Tây Thành, trong lòng anh cũng cảm động theo, đôi mắt sâu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy nước mắt của cô.
Tư Đồ Sóc lo lắng đi đến, nói nhỏ với anh:
– Cô ấy, không phải là bị thương ở đâu rồi chứ?
Cố Tây Thành liếc mắt qua, dìu Tô Nhan Hề lên lần nữa.
– Hạ Cẩm Hề, cô đứng dậy cùng tôi.
– A…., buông tay!
Tô Nhan Hề chịu không nổi thét lên, cố dùng hết sức đẩy tay Cố Tây Thành ra, hét vào anh.
– Đừng có kêu tôi là Hạ Cẩm Hề, tôi không phải Hạ Cẩm Hề, tôi ghét Hạ Cẩm Hề, thật sự rất rất rất ghét, làm sao cô ấy có thể ……
Sao có thể dắt mẹ đi chứ, chẳng lẽ không biết trong cuộc đời của cô chỉ còn mỗi mình mẹ thôi sao chứ?
– Cô ấy bị sao thế?
Tư Đồ Sóc hoài nghi trừng lớn hai mắt, đánh giá Tô Nhan Hề, làm gì có chuyện tự mình ghét mình, hay là bị va chạm xong ngớ ngẩn luôn rồi?
Cố Tây Thành tự dung bị rống một liền trầm mặc không nói, nhưng giờ đây khuôn mặc tuấn tú lạnh đến dọa người.
Vài phút sau anh mới quay qua hướng Mộ Liêm Xuyên và mọi người nói:
– Mọi người đi trước đi.
Thật ra Mộ Liêm Xuyên không muốn đi, nhưng cũng không thể ở lại, chỉ có thể sờ sờ chiếc mũi, lái xe rời khỏi.
Thương Chấn lại cảm thấy không sao cả, dù sao cũng đã giãn cả gân cốt, nên về nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Duy nhất chỉ có Tư Đồ Sóc không hiểu được, còn đứng tại chỗ nhìn bộ dạng khóc lóc của người nào đó.
Cho đến khi không khí lắng xuống, anh mới kịp phản ứng.
Đôi mắt đáng yêu vô tội nhìn về phía Cố Tây Thành đầy lạnh lùng.
– Sao thế?
Cố Tây Thành không trả lời, chẳng biết mang ra một điếu thuốc từ lúc nào, nheo mắt nhìn anh qua làn khói.
Tư Đồ Sóc bị anh nhìn đến rợn tóc gáy, định đưa mắt nhìn qua hướng Mộ Liêm Xuyên và Thương Chấn cầu cứu, thì mới biết được là hai người đó đã từ sớm biến mất rồi.
Sau cùng anh mới tỉnh ngộ, quay đầu nhìn Cố Tây Thành cười gượng hai tiếng bảo:
– Hiểu, đã hiểu.
tôi biến đây, tôi đi!
Nói xong, anh quay lưng một cách đầy soái khí và lái xe rời khỏi.
Rất nhanh, trên đường cao tốc chỉ còn lại Cố Tây Thành và Tô Nhan Hề.
Tô Nhan Hề vẫn ngồi dưới đất khóc lóc, khóc một cách bất lực.
Cố Tây Thành đỡ cô dậy, nhớ đến hình ảnh của cô trước khi cưới, Tư Đồ Sóc nói như thế nào nhỉ?
Hạ Cẩm Hề chính là đại diện phát ngôn của một nữ thần gợi cảm.
Rồi lại nhìn người phụ nữ trước mặt lúc này đang khóc đến rối tinh rối mù, chẳng những không trang điểm, còn mặc trên người một bộ đồ ngủ hoạt hình.
Đây là đại diện phát ngôn của nữ thần sao?
Cố Tây Thành cười nhạt, đại diện phát ngôn nữ thần kinh thì có!
Anh ta từ từ ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào Tô Nhan Hề.
Trong khi đối phương còn chưa phản ứng thì anh nâng cằm của cô.
– Khóc lóc đủ chưa?
Mặt đầy nước mắt, bẩn chết đi được.
Tô Nhan Hề ánh mắt đầy lệ nhìn anh một cách đáng thương, chớp chớp mắt.
Hầu như chẳng nghe được những gì anh đang nói.
Cố Tây Thành không giận thay vào đấy còn cười một cách tà mị:
– Hạ Cẩm Hề, cô đang giả vờ ngốc với tôi à? Nnửa đêm còn mặc bộ đồ ngủ chạy đến đây không phải là vì muốn được sự chú ý của tôi đấy sao?
———–.