Đọc truyện Cô Vợ Thế Thân Của Tổng Tài – Chương 30
Cô cứ thế mà ôm chặt lấy anh mà khóc nấc lên, anh ôm lấy cô nhẹ vỗ về cô. Mấy ngày nay, cuộc sống cô và anh rất êm ấm, Kiều Thanh Thanh thấy thế liền giở trò phá hoại hạnh phúc của cô và anh, Kiều Ân Ân cô đang chuẩn bị để đi dự tiệc cùng Sở An, cô ăn mặc rất đẹp, váy trắng lấp lánh ánh kim tuyến, Kiều Thanh Thanh từ trong phòng nhìn ra vẻ mặc ranh ghét, cô nhìn Kiều Ân Ân vài giây rồi nhẹ cười, bước nhanh khỏi phòng, cô nhân lúc Kiều Ân Ân không chú ý liền lén cằm điện thoại của Ân Ân lên và nhắn tin cho Sở Nam “Sở Nam hẹn gặp anh ở buổi tiệc tối nay”.
Trên tay Kiều Thanh Thanh đang cằm điện thoại, Ân Ân từ sau bước đến, nhẹ nói “Chị đang làm gì thế”. Nghe thấy tiếng Ân Ân, cô liền hoảng hốt đặt nhanh điên thoại xuống bàn, chậm rãi quay người nhìn Ân Ân nói rồi nhanh bỏ đi “Tôi quên đồ trên bàn, nên quay lại lấy thôi”. Thanh Thanh cô nhanh lướt qua Ân Ân, Kiều Ân Ân liếc mắt nhìn Kiều Thanh Thanh vài giây rồi bước lại bàn cằm điện thoại lên rồi quay người đi.
*Nhà Hàng Pháp*
Kiều Ân Ân cô và Tần Sở An khoác tay nhau bước vào buổi tiệc, trước mắt cô bao nhiêu người quý phái, sang trọng kể cả đàn ông đàn bà, cô vẫn giữ thể diện cho Sở An nên chỉ việc đi theo, mỉm cười, Sở An đưa cô đến một vị khách quý, cô cảm thấy không khí không thích hợp liền rời đi, cô bước đến bàn cằm lấy ly rượu vang đỏ, chưa kịp nâng ly uống, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên “Hello”. Kiều Ân Ân cô nghe thấy liền nhẹ xoay người lại nhìn, cô đưa mắt nhìn đó là một cô gái chững chạc khoảng 27 tuổi, vẻ ngoài sang trọng, nhìn là biết cô ấy là người thành đạt, Kiều Ân Ân nhẹ cười mà chẳng nói lời nào, cô gái nhíu mày liếc mắt nhìn toàn thân Ân Ân nói tiếp “Can I stand here and talk to you?”(Tôi có thể đứng đây trò chuyện cùng cô không).
Kiều Ân Ân cô chẳng hiểu cô gái ấy nói gì, cô cứ ấp úng hồi lâu, thì một giọng nói vang lên từ phía sau cô “William, you would not like me to tease you like that”(William, anh sẽ không thích em trêu chọc cô ấy như thế). Kiều Ân Ân liền quay người lại nhìn, thì từ sau Sở Nam bước đến, nâng nhẹ ly rượu trước mặt Ân Ân cô nhẹ cười bước đến, còn cô gái kia thì bước gần đến Sở Nam nhẹ ôm lấy Sở Nam cười nói “Ôi không, Sở Nam đã lâu không gặp anh”. Cô gái buông tay khi ôm Sở Nam, rồi đưa mắt liếc nhìn tôi vài giây nhẹ cười, đưa tay trước tôi nói “Chào cô, tôi là William”.
Kiều Ân Ân cô liền nhẹ cười chào lại cô gái, cô gái liền dùng ánh mắt khác lạ để nhìn Sở Nam, Sở Nam liền nói “Em, đừng nghĩ như thế”. Cô gái nghe những lời Sở Nam nói liền nhẹ gật đầu mỉm cười, rồi bước đến gần Ân Ân nâng ly rượu đỗ nhẹ lên bộ váy trắng của Ân Ân liền nói ” I”m sorry”
Kiều Ân Ân cô hoảng hốt khi nhìn thấy cô gái đỗ rượu lên váy cô, Sở Nam liền cởi áo vest bên ngoài khoác nhanh vào cho cô, cô liền xoay người đi thì Sở Nam kéo cô lại nói “Em định đi đâu?”. Cô liền nói “Em đi lau nếu không thì em sẽ làm mắc mặt Sở An”.
Sở Nam nghe cô nói liền im lặng vài giây nhìn cô nói “Em vào trong đợi đi, anh mua bộ váy khác cho em thay”. Cô nghe Sở Nam nói liền cản nhưng anh đã xoay người đi. Tần Sở An xoay người tìm cô mãi, nhưng chẳng thấy, bỗng dưng một tin nhắn lại reo lên “Em ở phòng 7203”. Anh nhìn thấy liền vội xoay người bỏ đi, anh chỉ vừa bước đến thì Kiều Ân Ân và Tần Sở Nam từ phòng bước ra, anh nhìn thấy liền nổi giận, bước đến đánh Tần Sở Nam, Kiều Ân Ân hoảng hốt đưa tay xoa nhẹ vết thương vừa bị đánh của Sở Nam nói “Anh có sao không?”.
Kiều Ân Ân nói xong liền quay qua nhìn anh quát lớn “Anh làm gì thế, Sở Nam là anh trai của anh đấy”. Anh tức giận kéo nhanh Kiều Ân Ân về phía anh, mà nói tiếp “Em và anh ấy đã làm gì giấu anh”. Cô liền tức hắc tay anh khỏi cô tức giận mà nói “Anh lại nghi ngờ em nữa hay sao?, cuộc sống vợ chồng em không mong gì nhiều cả, em chỉ mong anh luôn hiểu và lắng nghe những gì em nói, suốt mấy năm qua bao nhiêu chuyện xảy ra anh có bao giờ lắng nghe em nói hay giải thích không hả?”.
Cô nói xong liền đưa tay gạt đi nước mắt, xoay người mà bỏ đi, Tần Sở Nam vừa xoay người thì Sở An liền nói “Cũng do anh, từ khi anh quay về mọi chuyện trở nên rối loạn lên, Ân Ân cũng thay đổi đều do anh mà ra”. Tần Sở Nam nghe anh nói liền bước gần đến Sở An tức giận nói “Em không phải ở đây mà đỗ tội lên người khác, em hãy nhìn lại em đi, bản thân đã có vợ tại sao lại đưa người đàn bà khác về nhà, chỉ trách em quá nhu nhược mà thôi”. Tần Sở Nam nói xong liền xoay người bỏ đi, còn Sở An tức giận mà dùng chân đá mạnh vào tường. Cô ngồi khóc dưới đường mặc cho trời đang rét như thế, phía sau một bàn tay đặt nhẹ lên cô nói “Anh cho em khóc hết đêm nay nhưng qua ngày mai em sẽ là một con người hoàn toàn mới”.