Bạn đang đọc Cô Vợ Thế Thân Chồng Cũ Anh Không Xứng – Chương 55: Anh Trai
“Nói cái gì? Anh còn chưa tính sổ với mày đâu đấy.
Còn nữa, đã kêu đừng làm trong cái giới giải trí hỗn tạp nữa rồi mà chẳng thèm nghe.
Anh cũng đến bất lực với mày.”
Người đàn ông khoanh tay trước ngực, bĩu môi đá xéo Diệp Chân Chân.
Anh cạn lời với đứa em gái trước mặt lắm rồi, vốn dĩ có rất nhiều chuyện để nói với Diệp Chân Chân, tuy nhiên, anh chẳng biết bản thân nên bắt đầu từ khúc nào cả.
Cô nàng xì một tiếng: “Diệp Tri Nhân, anh vừa về nước thôi mà đã bắt đầu cằn nhằn em rồi à? Biết thế từ đầu còn lâu em mới ra đây đón anh nhá.
Em hoàn toàn ổn trong showbiz, anh lo hơi thái quá đấy trong khi em còn anh Tần hỗ trợ.” Diệp Chân Chân nháy mắt với Tần Bách Hoàn.
“Em gái cậu nói chí phải.” Tần Bách Hoàn ngay lập tức phụ họa theo: “Có tôi ở sau quản lý cũng như làm hậu thuẫn, Chân Chân chẳng bị ức hiếp nổi đâu.
Cậu đừng suốt ngày bày ra vẻ mặt như kiểu bị ai nợ tiền vậy nữa, mãi mới có cơ hội về thăm em gái nhưng cứ làm bộ dạng đưa đám.
Thiệt tình nhiều lúc tôi rất muốn đập Diệp Tri Nhân cậu một trận.”
Diệp Chân Chân âm thầm tặng cho Tần Bách Hoàn dấu like, quả là đồng đội ăn ý với cô.
Khi còn ở nước ngoài, nhiều lần hai người phối hợp với nhau để chọc ghẹo anh trai cô là Diệp Tri Nhân, đối phương nhiều lúc bất lực luôn.
Diệp Tri Nhân là anh trai ruột của Diệp Chân Chân, đồng thời anh cũng là ông chủ hiện tại ở một trong những công ty nằm trong top doanh thu thế giới hiện tại, được nhiều người biết đến, tập đoàn Diệp thị.
Tuy khá lạnh lùng bởi ít được tiếp xúc với môi trường xung quanh, cả ngày cắm đầu vào công việc nhưng với Diệp Tri Nhân, đứa em gái Diệp Chân Chân luôn là ngoại lệ với anh.
Tình yêu anh dành cho em gái mình chẳng cách nào cân đo đong đếm được.
Lời Tần Bách Hoàn vừa mới dứt, ngay lập tức đã bị bạn thân trừng mắt cảnh cáo: “Đúng cái gì mà đúng.
Nhà tôi không thiếu tiền để con bé cả ngày lăn lộn cực khổ ở bên ngoài.” Tiếp đó, anh lườm Diệp Chân Chân: “Em không phải lo, nhà chúng ta dù phá sản thì vẫn đủ sức nuôi em đến hết đời, nhanh chóng rút khỏi cái nơi đầy rẫy cám dỗ này cho anh.
Đừng tưởng anh chẳng hề hay biết chuyện em liên tục bị người khác hãm hại, bôi đen.”
“Ặc…” Gương mặt Diệp Chân Chân nhăn nhó, đưa tay gãi gãi đầu, giải thích: “Anh à, cái đó thì em rõ, tuy nhiên anh biết anh thích đóng phim còn gì, kệ em tự do hoạt động đi.
Chả kẻ nào động tới em được đâu.” Biết anh ấy có ý tốt nhưng Diệp Chân Chân vẫn chẳng muốn nghe theo, cô cần theo đuổi ước mơ, thuyết phục mãi Diệp Tri Nhân mới đồng ý đấy.
Cô không muốn cả ngày ngồi ở nhà, chân tay buồn chán chứng kiến người ta chiều mình như nàng công chúa xong càng trở nên vô dụng.
Diệp Chân Chân vô cùng ghét điều này.
Tần Bách Hoàn định mở lời nói đỡ cho Diệp Chân Chân nhưng bị Diệp Tri Nhân trừng mắt cảnh cáo, ai kia chỉ đành ngậm miệng.
Tránh rước tới phiền phức, Diệp Chân Chân kéo hai ông anh to xác đi ra ngoài, nhanh chóng bịt kín mặt mũi, thở hổn hển nói: “Chúng ta đừng đứng đây nữa, bị phóng viên chụp được chả hay ho đâu.” Mấy người họ vội vàng bắt xe, Diệp Tri Nhân ở tạm nhà Diệp Chân Chân còn Tần Bách Hoàn về khách sạn.
Cô nhóc trợ lý theo sau Diệp Chân Chân âm thầm cảm thán, chị ấy có một người anh trai và một vị sếp nhan sắc cực phẩm thật đấy.
Vừa về tới nơi, đặt cốc nước xuống trước mặt Diệp Tri Nhân, chưa kịp làm gì thì Diệp Chân Chân đã bị anh trai tra hỏi: “Mày nói cho anh biết, thằng khốn mày nhắc tới lúc trên livestream đang ở đâu? Để anh mày tìm nó tính sổ.
Cả những kẻ làm hại mày nữa, anh xử lý chúng một lượt.” Ngoài mặt lãnh đạm là thật, tuy nhiên, Diệp Tri Nhân không đành lòng chứng kiến bảo bối bản thân nâng niu trên tay bị coi thường, ức hiếp.
Động tới em gái anh coi như xong đời.
Viên ngọc quý nhà họ Diệp, bọn chúng nghĩ đụng là đụng được sao?
Diệp Tri Nhân biết được phần nào đó liên quan tới quá khứ em gái mình, nhưng anh chẳng biết sâu xa.
Dù biết Diệp Chân Chân đau khổ bởi tình cảm, tuy nhiên, nguyên nhân dằn vặt cô trong khoảng thời gian dài, Diệp Tri Nhân vẫn chưa tìm ra.
Thời điểm cả nhà anh tìm thấy Diệp Chân Chân, ý chí con bé gần như chẳng còn, tuyệt vọng không muốn sống, khó khăn lắm mới tỉnh dậy được.
Ban đầu, ngày nào Diệp Chân Chân cũng co do ở một góc, đêm tối buông xuống thu mình lại khóc thút thít vô tình bị Diệp Tri Nhân nhìn thấy, hỏi thì cô luôn giữ yên lặng, thiếu chút nữa tự sát.
Bác sĩ bảo thời điểm ấy, tinh thần Diệp Chân Chân tổn thương nghiêm trọng.
Nhà họ Diệp nhận con gái thì lập tức đưa Diệp Chân Chân sang Mỹ chữa trị, con bé bị trầm cảm một thời gian, may mắn căn bệnh ấy hoàn toàn biến mất.
Chứng kiến em gái đau lòng như vậy, Diệp Tri Nhân và cha mẹ khổ cực hơn ai hết, anh chỉ muốn tìm ra kẻ động tới Diệp Chân Chân.
Qua lời em gái kể sơ qua, anh hiểu được vài phần, vì tình cảm nên con bé mới biến thành bộ dạng kia.
Lúc đầu, Diệp Chân Chân bày tỏ muốn tham gia giới giải trí dù được ba mẹ đồng ý thì Diệp Tri Nhân lại kịch liệt phản đối.
Anh khó chịu khi để em gái ra ngoài lăn lộn, chịu ức hiếp dù Diệp Chân Chân vô cùng rắn rỏi, ngang tàng.
Tuy nhiên, anh đứng trước những lời nài nỉ từ Diệp Chân Chân thì bắt đầu mềm lòng, nhờ Tần Bách Hoàn, bạn thân mình hậu thuẫn, giúp đỡ em gái nhưng nỗi lo trong lòng Diệp Tri Nhân chẳng hề giảm bớt.
Thời gian gần đây, dù ít gọi điện nhưng anh đều biết Diệp Chân Chân trải qua những chuyện gì.
Lên tới đỉnh điểm là khi em gái nhắc về tên đàn ông khốn kiếp từng làm con bé tổn thương, Diệp Tri Nhân ngay lập tức cùng Tần Bách Hoàn trở về dù công việc nhiều vô kể, anh muốn xem xem tên đó rốt cuộc là ai.
Còn nữ diễn viên năm lần bảy lượt đụng vào Diệp Chân Chân, Diệp Tri Nhân nhất định truy cứu đến cùng.
“Đang yên đang lành anh nhắc tới làm gì?” Lông mày trên gương mặt Diệp Chân Chân nhíu chặt, dấu hỏi chấm xuất hiện đầy trên đầu cô nàng: “Anh hai, anh không cần biết đâu, cũng đừng nhúng tay vào, phí thời gian lắm.
Em tự giải quyết được, bọn họ hết cơ hội dây vào em rồi.
Về người đàn ông ở quá khứ, em chả buồn nhắc, quên lâu rồi.
Dù có đụng mặt thì em chỉ coi anh ta như người xa lạ thôi.”
Diệp Tri Nhân chống cằm hoài nghi: “Liệu mày làm được không đấy?”
“Ơ kìa, anh chẳng tin em gái mình à?” Diệp Chân Chân phồng mồm trợn má: “Giờ em chả gặp người đấy đâu, anh yên tâm.
Đối phương còn chả dám vác mặt tới tìm em cơ.
Mà có đến cũng bị em đánh cho văng xa tám mét.” Cô nàng đưa tay vỗ ngực, khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Từ Thiếu Bạch gần đây hầu như biến khỏi tầm mắt Diệp Chân Chân rồi, cô càng được thoải mái.
Hơn nữa, tốt nhất thời gian này nếu anh ta muốn bảo toàn tính mạng thì đừng ngu ngốc vác xác tới tìm cô.
Để Diệp Tri Nhân bắt gặp thì đời Từ Thiếu Bạch coi như xong.
Người bên cạnh liếc xéo: “Anh tạm tin mày, nhưng chịu ức hiếp phải nói với anh đấy, cấm chịu một mình.”
“Ok anh trai.” Diệp Chân Chân cười híp mắt, vô cùng khoái chí.
Những ngày sau, anh trai Diệp Chân Chân gần như chẳng ở nhà là mấy, cô cũng bắt đầu gặp mặt đạo diễn chuẩn bị cho lễ khai máy cùng việc gia nhập đoàn làm phim sắp tới.
Một hôm, khi xong công việc, trở về nhà lúc ngoài trời đang mưa rất to, Diệp Chân Chân tình cờ bắt gặp Từ Thiếu Bạch, người đã lâu chưa gặp đứng trước mặt..