Bạn đang đọc Cô Vợ Thế Thân Chồng Cũ Anh Không Xứng – Chương 23: Không Thể Động Vào
“Phiền cô tránh ra.
Tôi chẳng có gì để nói cả, chúng ta hình như không thân mà nhỉ?”
Vẻ mặt Diệp Chân Chân lạnh nhạt, môi đỏ mấp máy, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Thái Hy Tịnh đang làm khùng làm điên trước mặt.
Dòng chữ chán ghét viết rõ bên trên, Diệp Chân Chân như thể một cô gái mặc kệ sự đời, hoàn toàn chả để tâm tới những thứ đang diễn ra xung quanh mình.
Vốn muốn tránh đi, tuy nhiên, Thái Hy Tịnh cương quyết cản cô lại: “Diệp Chân Chân, cô tính không thèm coi tôi ra gì à? Đừng quên, cô chỉ vừa mới xuất đạo thôi, đắc tội với tiền bối, chẳng lẽ cô muốn mất sự nghiệp?” Khóe môi người phụ nữ bất giác cong lên, về khoản này, Thái Hy Tịnh vô cùng tự tin, ngạo mạn.
Đúng thật bản thân thua về nhan sắc, nhưng địa vị cô ta hoàn toàn vượt xa so với Diệp Chân Chân.
Người trước mặt còn kém xa Thái Hy Tịnh lắm.
Cô ta khinh bỉ, vẻ mặt đắc ý như thể muốn nói tôi hạ mình nói chuyện, cô nên biết ý chút đi.
Diệp Chân Chân chỉ hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, cô dựa lưng vào tường, hờ hững đặt câu hỏi: “Cô muốn nói cái gì? Ảnh hậu à, đừng kiêu ngạo quá, tính làm gì thì nhanh nhanh lên, phí hết thời gian của tôi rồi!” Cô nàng thản nhiên nhún vai, cánh tay cẩn thận nhấc lên đặt trước mặt, thậm chí còn có chút khiêu khích người đang đứng phía trước.
“Cô!!!” Thái Hy Tịnh nghiến răng nghiến lợi vì Diệp Chân Chân dám dùng giọng điệu đó với mình.
Tuy nhiên, cô ta chưa quên mục đích chính, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Thôi được, Diệp Chân Chân, tôi cảnh cáo cô, tránh xa Từ Thiếu Bạch ra cho tôi.
Tương lai chúng tôi sẽ kết hôn, cô đừng mơ mộng hão huyền nữa, anh ấy tiếp cận cô vì khuôn mặt cô giống với một người, tôi nên nhắc không cô lại sinh ra ảo tưởng.
Cô cũng được xem là có nhan sắc, để người ta nhận xét thì khó mà tồn tại trong giới giải trí khốc liệt này lắm.
Tôi cho cô lời khuyên, thuận tôi thì được yên ổn, còn không, cô đừng mong ngóc đầu lên được.”
Cô nàng phía trước phì cười, khóe môi cong lên ngày càng dài, thanh âm phát ra đầy giễu cợt: “À thế à! Thế lực ảnh hậu nhà cô gớm quá nhỉ, ngang nhiên đứng đây dọa nạt tôi cơ.
Chắc tôi sợ quá, đừng tưởng tôi không đoán được suy nghĩ trong đầu cô Thái đây.”
“Mà còn nữa!” Chưa để cho Thái Hy Tịnh phản ứng, Diệp Chân Chân tiếp tục đâm chọt: “Tôi cũng chân thành nói rằng, lát nữa, sau khi trở về, cô nên kêu chồng sắp cưới của mình đưa cô đến bệnh viện mà khám mắt đi nhé! Tôi thấy mắt ảnh hậu Thái Hy Tịnh đây cận nặng lắm rồi đấy! Tên đàn ông đi cùng cô ấy, bà đây có thèm vào, bớt ảo tưởng về sức hấp dẫn trên người Từ Thiếu Bạch hộ cái.
Cô thích anh ta, chẳng đồng nghĩa với việc tôi vừa mắt.
Còn cô, nếu muốn giữ chồng thì đi tới tìm anh ta, kêu Từ Thiếu Bạch tiết chết một chút, đừng tới làm phiền tôi.
Tôi chê còn chưa hết, nghĩ sao đi hốt rác vào người vậy trời?”
Thái độ của Diệp Chân Chân vô cùng cay nghiệt, dọa cho Thái Hy Tịnh run luôn.
Thật nực cười đấy!
Đến tìm cô cũng vô ích thôi!
Diệp Chân Chân đâu cấm được Từ Thiếu Bạch làm gì.
Lạ nha!
Con người này tồn tại trong giới giải trí mà chưa bị ai phát hiện ra bộ mặt thật sự, đúng là giỏi diễn quá ha.
Luồng sát khí làm mặt mũi Thái Hy Tịnh tái nhợt, cô ta bất giác nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh.
Ai ngờ rằng kẻ kiêu ngạo Thái Hy Tịnh cũng có ngày bị diễn viên tuyến dưới áp đảo như vậy.
Trước giờ cô ta vênh váo lắm mà.
Diệp Chân Chân định mặc xác cô ta mà quay người trở về bữa tiệc, tuy nhiên, Thái Hy Tịnh đã nhanh chóng bắt lấy tay cô, lấp lóe trong bóng tối để lộ ra khuôn mặt hung ác.
Cô ta đay nghiến, miệt thị: “Đứng lại ngay cho tôi! Con nhỏ này, tôi chưa nói xong mà dám bỏ đi rồi, bớt ra vẻ làm chị đây ngứa mắt.
Đừng tưởng tôi không biết, ngoài mặt cô nói vậy chứ trong bụng đang lăm le vị trí Từ thiếu phu nhân chứ gì? Dẹp bỏ suy nghĩ ấy ngay, cẩn thận tôi khiến cô chẳng còn đường sống trong showbiz đấy.
Cô biết với vị thế hiện tại, chèn ép con kiến nhỏ bé như cô hoàn toàn có thể mà!” Chưa bao giờ Thái Hy Tịnh cảm thấy điên tiết như lúc bấy giờ, Diệp Chân Chân không hề sợ cô ta.
“Ảnh hậu à, cô đang suy bụng ta ra bụng người đấy hả?” Câu hỏi sắc bén vang lên làm cả người Thái Hy Tịnh chết sững.
Thậm chí, Diệp Chân Chân còn bồi thêm cho cô ta vài nhát: “Với cả, cô tính phong sát tôi ư? Thái Hy Tịnh, cô cho rằng mình đủ tuổi? Có giỏi làm hộ tôi cái, mua bài hắt nước bẩn, hay vu oan giá họa cho người khác? Tôi trịnh trọng mời luôn ấy, Diệp Chân Chân tôi đấu với cô đến cùng.
Về quyền lực, cô chưa đủ sức đuổi theo tôi đâu.
Trước khi vênh mặt với ai ấy, cô nên tìm hiểu đối phương là ai trước hãng.” Từng câu từng chữ đanh thép lọt toàn bộ vào tai Thái Hy Tịnh, khuôn mặt Diệp Chân Chân bất giác trùng xuống, thái độ cực kỳ khó chịu.
Thái Hy Tịnh cho rằng có Từ Thiếu Bạch ở đằng sau thì tùy sức dọa nạt người khác?
Xin lỗi nhé!
Diệp Chân Chân lại sợ quá cơ!
Cô chưa đuổi Thái Hy Tịnh ra khỏi showbiz đã là may mắn cho cô ta lắm rồi đấy, thế mà ai kia vẫn còn ảo tưởng về bản thân mình lắm.
Thái Hy Tịnh nhất thời nghẹn họng, cô ta không tài nào tin nổi khi đứng trước Diệp Chân Chân.
Những lời vừa rồi đúng đã chọc trúng tim đen trong ngực cô ta.
Vì Thái Hy Tịnh luôn mơ mộng tới vị trí Từ thiếu phu nhân nên cho rằng người phụ nữ nào cũng vậy, Diệp Chân Chân hoàn toàn nắm thóp cô ta rồi.
Tuy nhiên, cô ta vẫn diễu võ giương oai, vênh váo mở miệng, đè nén cảm giác hồi hộp căng thẳng xuống: “Hừ, cô cứ đắc ý tiếp đi.
Lát tôi sẽ bảo Từ Thiếu Bạch xử lý cô, tới lúc đó đừng quỳ xuống khóc lóc cầu xin.”
“Cô cứ đợi đến khi đó hẵng hay.
Bây giờ, Thái Hy Tịnh à, cô nên lo cho bản thân mình trước đã.” Diệp Chân Chân nhếch môi, khuôn mặt sa sầm, lông mày nhíu chặt.
Đẩy đối phương ra, Diệp Chân Chân vung tay tát thật mạnh vào má Thái Hy Tịnh.
Cô nói: “Cảnh cáo cô, tránh ra xa tôi một chút! Đừng tưởng tôi vừa vào nghề mà cho là tôi dễ bắt nạt nhé! Thái Hy Tịnh, tôi cho cô biết, động vào tôi, hậu quả khó lường lắm.
Muốn mách kim chủ ấy thì mang theo cái tát này đến nhé!”
Ngứa hết cả mắt!
Hổ không gầm chó lại tưởng rừng xanh vô chủ à!
Diệp Chân Chân chẳng có nguyên tắc ngồi im để mấy diễn viên bị bệnh ngôi sao như Thái Hy Tịnh đè đầu cưỡi cổ đâu.
Cái tát này chính là minh chứng.
Người phụ nữ trừng to mắt, há hốc mồm, vài giây sau, cô ta gầm lên: “Con nhỏ này, mày dám đánh tao.
Tao liều mạng với mày.” Từ bé đến lớn, chưa một ai dám làm thế với Thái Hy Tịnh, Diệp Chân Chân đã động vào lòng tự tôn của cô ta.
Định xông lên ra tay với Diệp Chân Chân, nhưng Thái Hy Tịnh chưa kịp làm gì đã bị cô giữ chặt.
Chát!
Chát!
Chát!
Ba tiếng vang lên liền kề nhau một cách giòn rụm, Diệp Chân Chân bồi thêm cho Thái Hy Tịnh mấy nhát nữa.
Cô hừ lạnh một tiếng: “Cô nghĩ đụng được vào người tôi mà dễ à?”
“Mày!”
Còn đang định thị uy với Diệp Chân Chân, cô cho thêm nhát nữa khiến hai gò má Thái Hy Tịnh in đậm vết đỏ ửng.
Người phụ nữ sửng sốt: “Cô lại đánh tôi?”
“Thích đấy! Ý kiến gì?”.