Cô Vợ Thế Thân Chồng Cũ Anh Không Xứng

Chương 13: Thất Hứa


Bạn đang đọc Cô Vợ Thế Thân Chồng Cũ Anh Không Xứng – Chương 13: Thất Hứa


Lê Thanh Tuyết đơ người sau câu nói vừa rồi, cô cứ thế lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Từ Thiếu Bạch đang dần biến mất.

Cô bất chợt nhíu mày, cánh môi mím chặt lại, nhất thời chưa biết nên làm thế nào cả.

Người đàn ông kia muốn tạo bất ngờ gì cho cô sao?
Cũng có ngày Từ Thiếu Bạch làm những điều này ư?
Ở đằng xa, Từ Thiếu Bạch khẽ cong môi cười, anh đã cất công chuẩn bị rất nhiều chỉ vì muốn dành cho Lê Thanh Tuyết lời xin lỗi sau những việc bản thân mình đã làm.

Một buổi hẹn hò nho nhỏ tại nơi anh đã đặt sẵn, khung cảnh ngoài trời từ trên cao cực kỳ lãng mạn, Từ Thiếu Bạch không tin Lê Thanh Tuyết vẫn tiếp tục lạnh nhạt với anh như thế kia.

Thư ký bên cạnh Từ Thiếu Bạch cũng nhìn ra được sếp mình đã tốn bao nhiêu tâm tư để xin lỗi phu nhân, cô ấy kiểu gì cũng cảm động cho coi.

Đến hẹn, dù chưa hiểu gì cả, Lê Thanh Tuyết vẫn cam tâm đánh đổi tin vào những lời Từ Thiếu Bạch nói với mình, âm thầm trang điểm xinh đẹp hơn mọi ngày, thậm chí cô còn tốn công xin nghỉ phép, lặng lẽ đến địa điểm chờ đợi Từ Thiếu Bạch.

Cô thật muốn xem xem người đàn ông ấy đang tính làm gì.

Tổn thương Từ Thiếu Bạch gây ra là thật, tuy nhiên, tình yêu Lê Thanh Tuyết dành cho anh sâu đậm hơn nhiều.

Từ trước đến nay, chưa bao giờ hai người đến những nơi riêng tư như vậy, Lê Thanh Tuyết gặp được Từ Thiếu Bạch còn khó ấy chứ.

Cho nên, thời điểm hiện tại, cô nàng thấy bản thân mình hồi hộp đến mức dây thần kinh trong người căng cứng, tim trong lồng ngực đập thình thịch thình thịch dữ dội.

Hai chữ mong chờ viết rõ trên gương mặt.


Tại công ty, khi Từ Thiếu Bạch đang chuẩn bị đứng dậy, anh nhận được điện thoại, là Thái Hy Tịnh.

Nhấn máy nghe, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh run rẩy, liên tục kêu cứu: “Thiếu Bạch… cứu… cứu em với… em bị lừa… bị lừa đến tiệc… tiệc rượu… bọn họ muốn đưa… đưa em lên giường… lên giường của một… một tên thật sự ghê tởm…”
“Em có sao không? Mau gửi anh địa điểm.” Từ Thiếu Bạch nhướng mày, vừa nghe tin Thái Hy Tịnh gặp nguy hiểm, anh đã ngay lập tức thót tim, vội vã an ủi: “Hy Tịnh, em mau tìm một chỗ an toàn rồi trốn vào, anh rất nhanh sẽ đến tìm em.”
Chưa kịp dặn thêm, Thái Hy Tịnh đã hét lên tiếng đầy đau đớn.

Từ Thiếu Bạch giật mình, hoảng hốt cầm lấy áo khoác tức tốc chạy đến địa điểm Thái Hy Tịnh gửi đến, hoàn toàn chẳng nhớ gì về buổi hẹn với Lê Thanh Tuyết.

Tới khách sạn, Từ Thiếu Bạch tìm thấy Thái Hy Tịnh người đầy máu me, tay cô ta run rẩy cầm ly thủy tinh vỡ vụn, toàn thân run rẩy, nước mắt long tròng.

Trông thấy Từ Thiếu Bạch, người phụ nữ bỗng chốc òa khóc nức nở.

Anh khoác áo lên người cô ta, đưa Thái Hy Tịnh ra xe, hỏi han: “Rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì? Vừa nãy có bị làm sao không? Sao lại đến những nơi như vậy?”
“Em… em…” Thái Hy Tịnh nức nở, thút thít kể cho Từ Thiếu Bạch nghe: “Em bị người khác lừa đến đây.

Lúc nãy, một trong những nhà đầu tư cho phim muốn dở trò đồi bại với em.

Trong lúc nguy cấp, em đã cầm ly rượu làm hắn bị thương.

Thiếu Bạch à, em sợ lắm, may mắn anh đến kịp, không thì sự trong sạch của em sẽ bị hủy hoại mất.” Cô ta nhào vào lồng ngực Từ Thiếu Bạch.

Người đàn ông ôm chặt Thái Hy Tịnh, nhớ đến dáng vẻ chật vật của kẻ bị thương kia, Từ Thiếu Bạch đương nhiên tin tưởng Thái Hy Tịnh.

Anh vuốt ve bả vai cô ta, dịu giọng cất tiếng nói: “Được rồi, ổn hết rồi.

Em chẳng cần sợ nữa, anh sẽ giúp em giải quyết những rắc rối.”
“Thật sao? Thiếu Bạch, anh thật tốt!” Thái Hy Tịnh nước mắt nước mũi: “Đêm nay anh ở lại với em một hôm thôi được chứ? Em thật sự sợ lắm!”
Đôi mắt Từ Thiếu Bạch thoáng dấy lên tia trầm mặc, nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý: “Được!”
Mặc cho Lê Thanh Tuyết đang ngồi chờ anh, Từ Thiếu Bạch thản nhiên ở cạnh người trong mộng mình.

Đặt Thái Hy Tịnh ngồi xuống giường, Từ Thiếu Bạch ngay lập tức cho người đi mua dụng cụ y tế, còn anh thì giúp cô ta lau rửa vết máu.

Cô ta chẳng hề bị thương, máu trên người là của kẻ khốn nạn kia.

Chuông điện thoại trong túi Từ Thiếu Bạch liên tục reo lên, dường như đang thúc giục anh.

“Anh bận gì sao?” Thái Hy Tịnh giả bộ thăm dò: “Nếu như anh có việc thì cứ đi đi, em ổn hơn rồi!” Người phụ nữ cắn môi, tỏ dáng vẻ đau thương.

Từ Thiếu Bạch chẳng thể cưỡng nổi, anh cảm thấy xót cho Thái Hy Tịnh, nên ngay lập tức đánh trống lảng: “Điện thoại ở công ty thôi, lát anh kêu thư ký đi giải quyết là được.”
“Dạ!”
Chả ai biết rằng, đằng sau dáng vẻ kia, khóe môi Thái Hy Tịnh bất giác giương cao một nụ cười.


Còn Lê Thanh Tuyết, cô vẫn đáng thương ngồi chờ Từ Thiếu Bạch đến, trong khi hiện tại, bầu trời đang mưa to như trút nước, cô nàng vẫn cứng đầu dầm mưa, chỉ vì Từ Thiếu Bạch thôi.

Lê Thanh Tuyết luôn nghĩ rằng chẳng qua Từ Thiếu Bạch còn bận ở công ty thôi.

Nhưng đã mấy tiếng đồng hồ rồi, dòng nước trút xuống ngày một nặng nề hơn, thấm đẫm da thịt Lê Thanh Tuyết, hệt như tiếng lòng người con gái lúc bấy giờ.

Nhân viên lo lắng muốn đưa cô vào trong, tuy nhiên, Lê Thanh Tuyết vẫn tỏ ra kiên quyết, ngồi lì một chỗ.

Mưa tạnh, nhưng người chưa tới.

Nước mắt bất giác rơi xuống, Lê Thanh Tuyết trách bản thân mình ngu ngốc, Từ Thiếu Bạch chỉ cần dụ dỗ cô chút cô đã đâm đầu vào rồi, còn để bản thân chịu thiệt thòi nữa chứ.

Ha ha.

Nửa đêm, có người đến thông báo: “Cô à, nhà hàng chúng tôi đến giờ đóng cửa rồi.

Xin lỗi nhưng chúng tôi không thể để cô ngồi tiếp ở đây nữa.”
“Tôi biết rồi!” Thanh âm khàn đặc vang lên, Lê Thanh Tuyết toàn thân đau nhức đứng dậy, nặng nề lết từng bước chân rời đi.

Trên đường trở về nhà, bỗng dưng có những kẻ ăn mặc kỳ lạ đến chặn trước mặt cô, bọn chúng cợt nhả, trêu đùa: “Em gái à, đêm hôm khuya khoắt làm gì mà đi một mình thế? Bạn trai bỏ mặc em à? Hay là đi chơi với tụi này đi.”
“Tránh ra! Tôi báo cảnh sát đấy!”
Lê Thanh Tuyết chống chế, cô lấy điện thoại nhưng đã bị một tên cướp lấy, khi cô chạy trốn nhưng chúng đông người, dễ dàng lôi người con gái đáng thương ấy lên trên xe.

Dù Lê Thanh Tuyết có kêu cứu đến khàn cả cổ thì vẫn phí công vô ích.

Dường như chúng bắt cô là có mục đích, chắc chắn có kẻ đằng sau sai khiến.

Cô nàng run rẩy đe dọa: “Tôi nói các người biết, chồng tôi là chủ tập đoàn lớn đấy.


Nếu như phát hiện tôi biến mất, anh ấy sẽ không bỏ qua cho ai đâu.”
“Em gái à, thôi đi, em nghĩ tụi này sợ hả? Nay ngoan ngoãn phục vụ các anh đi, chúng tôi sẽ khiến em vui vẻ.”
Toàn thân Lê Thanh Tuyết lạnh toát vì sợ hãi, cô muốn chống chế nhưng chẳng có tác dụng.

Nhìn ra bên ngoài, bọn chúng hình như đang đưa cô lên núi.

Đám người bên cạnh rốt cuộc đang muốn làm gì đây?
Không thể để bản thân chịu nhục, Lê Thanh Tuyết ngấm ngầm tìm cơ hội, luồn tay ra đằng sau, nhanh chóng lấy được con dao.

Cô vung tay, tấn công hai kẻ đang ngồi bên cạnh, thời cơ thích hợp vội vã chạy ra ngoài.

Lê Thanh Tuyết chạy vào trong rừng, hoang mang tột độ, phía sau đám người kia còn đang đuổi theo cô nữa.

Lê Thanh Tuyết tìm được một chỗ nấp, cô cầm điện thoại gọi cho Từ Thiếu Bạch cầu cứu.

Tuy nhiên, vang lên bên tai cô liên tục là tiếng chuông báo bận.

Gần như rơi vào tuyệt vọng, Lê Thanh Tuyết thút thít van cầu, làm ơn hãy nghe máy đi.

Khi vang lên tiếng nói, Lê Thanh Tuyết chưa kịp vui mừng thì đã phải thất vọng.

Là Thái Hy Tịnh trả lời: “Cô tìm gì Thiếu Bạch thế? Anh ấy hiện tại đang tắm, nói đi, tôi sẽ chuyển lời.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.