Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 2: Chồng Của Tôi Là Anh Sao


Bạn đang đọc Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng – Chương 2: Chồng Của Tôi Là Anh Sao


Đỗ Lan Hương không biết người bên ngoài gọi ai nhưng cái tên Trịnh Lan Hương này nghe có vẻ quen quen, không hẳn là vì cùng tên với cô mà là cô nhớ mang máng đã nghe ở đâu rồi.

Lúc này cửa phòng cũng bị người mở ra, bước vào là một cô gái trẻ tuổi tầm mười tám, hai mười, trên người mặc một bộ váy của người hầu như trong phim ảnh.

Đỗ Lan Hương sững sờ tại chỗ, mà người kia lại nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện chí, đã vậy còn xì cười một tiếng: “Đáng đời, muốn làm thiếu phu nhân nhà họ Tống sao, còn không xem lại mình, xấu xí không ai nhìn nổi mà, còn đứng đó làm gì, mau ra ngoài làm việc đi chứ.”
Giọng nói của cô gái mang tính ra lệnh, Đỗ Lan Hương còn ù ù cạc cạc nên gặp được người liền hỏi: “Này cô, cho tôi hỏi một chút, đây rốt cuộc là đâu? Tôi là ai?”
“Cái gì đây? Hôm nay tiện nhân cô lại muốn giở trò gì? Không biết mình là ai, ở đâu hả? Nực cười chưa kìa, đừng có mà diễn kịch với tôi, nhanh chóng ra ngoài làm việc đi.

hừ.” Cô gái hừ lạnh một tiếng.

Đỗ Lan Hương cảm thấy mình có chút oan uổng, cô thật sự không biết mình là ai nhưng xem ra người ta chỉ nghĩ cô đóng kịch.

Cũng phải, có ai lại không biết bản thân mình là ai chứ? Câu hỏi của cô trong mắt người ta đúng là ngớ ngẩn.


Thế nhưng cô cần phải biết mình là ai, cho nên mặc kệ đối phương nghĩ gì cô vẫn phải hỏi.

“Đầu óc tôi có chút mơ hồ, cô làm ơn nói cho tôi biết tôi là ai được không?”
Thế nhưng cô vừa dứt lời cô gái lại phá lên cười: “Ha ha ha, Trịnh Lan Hương, nay cô lại giả vờ mình mất trí sao? Muốn trốn việc hả? Không có cửa đâu, mau cút ra ngoài cho tôi.”
Trịnh Lan Hương, cái tên này sao lại quen thuộc như vậy, rốt cuộc cô đã nghe ở đâu nhỉ?
Xem ra cô không thể hỏi gì từ cô gái này, có lẽ phải từ từ tìm hiểu thôi, Đỗ Lan Hương không hỏi nữa mà nói: “Tôi phải làm cái gì?”
“Phụ dì Tư nấu ăn, ra vườn nhổ cỏ, lau sạch tầng ba, còn nữa hôm nay đến phiên cô giặt đồ, còn bao nhiêu việc phải làm, tranh thủ một chút đi.” Cô gái liệt kê một đống việc cần làm trong ngày, còn đắc chí lườm cô một cái.

Đỗ Lan Hương thầm nghĩ, lẽ nào cô cũng là một trong những người hầu ở đây? Rất có khả năng này, nếu không cô ta cũng không sai xử cô như vậy.

Cô gái kia nói xong một lượt liền rời đi, Đỗ Lan Hương cũng không trì hoãn lâu, biết phải làm công việc tay chân cô liền đến tủ quần áo tìm một bộ đồ gọn gàng mặc vào nhưng than ôi, trong tủ đồ của cô gái này toàn là váy vóc lụa là, chưa kể còn là đồ hàng hiệu chính hãng.

Đỗ Lan Hương nghi hoặc, một người hầu lại có thể ăn mặc sang xịn như vậy sao, không đúng lắm thì phải.

Mặc dù có nghi ngờ nhưng cô vẫn cố tìm một bộ đồ thích hợp để mặc, còn may trong tủ đồ này có quần áo thể dục, thôi thì mặc tạm cũng được.

Ra khỏi căn phòng Đỗ Lan Hương lại nhìn thấy một thế giới như trong phim ảnh, cô đang ở trong một căn biệt thự, mà căn biệt thự này rộng đến nỗi cô không biết đâu là đâu, chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn, bên kia là chiếc cầu thang Đỗ Lan Hương lại thử đi xuống, hết một tầng lại nhìn thấy có hai người hầu đang dọn dẹp hành lang.

Nhìn thấy cô một trong hai người lên tiếng: “A, thiếu phu nhân của chúng ta chịu xuống rồi sao, hôm nay đúng là sớm hơn mọi ngày, biết sợ rồi à?”
Thiếu phu nhân? Bọn họ đang nói cô sao? Đỗ Lan Hương lên tiếng xác định: “Các cô đang nói tôi sao?”
“Không phải cô thì là ai? Vớ vẩn.” Cô hầu kia lườm cô một cái.

Đỗ Lan Hương lúc này càng thêm mơ hồ, nếu cô là thiếu phu nhân vậy thì tại sao còn phải làm mấy công việc của người làm?
“Đứng đần ra đó làm cái gì, bên dưới còn nhiều việc mau đi làm đi.” Người hầu kia lại bĩu môi xua đuổi.

Đỗ Lan Hương không thể nhịn được có chút lạnh giọng hỏi: “Tôi hỏi các cô, tôi là ai?”

Khác với nữ hầu vừa rồi, hai nữ hầu này nhìn nhau cười rồi một người nói: “Cô là ai à? Cô chỉ là một thiếu phu nhân ti tiện không được công nhận mà thôi, nói chính xác hơn cô chỉ là một con ở như chúng tôi, đã bảo bao nhiêu lần rồi tốt hơn hết đừng lên mặt với chúng tôi, cô không là cái gì trong nhà họ Tống này đâu.”
Nghe người hầu này nói cô đã có chút thông tin về thân thể này, cô tên Trịnh Lan Hương, là vợ của một vị thiếu gia họ Tống nào đó nhưng không được chồng công nhận, lại bị người hầu dè bỉu.

Khoan đã, hoàn cảnh của cô gái này sao lại quen thuộc như vậy nhỉ? Cô dường như đã bắt gặp cảnh này ở đâu rồi nhưng nhớ mãi không ra.

Đỗ Lan Hương cần thêm thông tin lại hỏi: “Vậy chồng của tôi là ai?”
“Thiên địa ơi, hôm nay có chuyện gì với tiện nhân cô vậy, ngay cả chồng mình là ai còn không biết, tính chơi trò gì nữa đây?” Người hầu kia cũng phản ứng như cô hầu ban nãy, nghĩ cô làm trò trước mặt bọn họ.

“Tôi hỏi thật, cô mau nói đi, chồng tôi là ai?” Đỗ Lan Hương lần nữa chất vấn, hai mắt có chút sắc bén.

“Là ai? Còn có thể là ai nữa, chính là…” Cô hầu kia đang nói nửa chừng thì im bặt, đột nhiên khúm núm cúi đầu nói: “Thiếu gia, buổi sáng tốt lành.”
Cô gái bên cạnh cũng hành động và phát ngôn tương tự, hai người dường như cúi thấp người không dám nhìn thẳng lên.

Đỗ Lan Hương nghi hoặc quay người ra sau thì nhìn thấy người đàn ông đã đạp mình xuống giường, khuôn mặt cô đanh lại, không giấu được sự giận dữ.

Lúc này anh ta đã mặc một bộ tây trang sang trọng, lịch lãm, trên người còn loáng thoáng mùi nước hoa đắt tiền, đây đúng là một người đàn ông đẹp toàn diện, còn có một chiều cao lý tưởng, chí ít là mét tám.

Nhưng mà đây không phải là lúc ngắm sắc đẹp, cô có một nghi hoặc, người đàn ông này lẽ nào là chồng của cô sao?
Chẳng hiểu thế nào Đỗ Lan Hương buột miệng gằn giọng hỏi: “Anh chính là chồng của tôi sao?”

Hai người hầu nghe cô hỏi mà kinh sợ liếc mắt nhìn nhau, người đàn ông lại nở nụ cười chết chóc, đột nhiên bóp lấy cổ cô, tiếp đến một giọng nói như ma quỷ truyền đến bên tai: “Chồng? Muốn Tống Thần Vũ tôi là chồng của cô phải trả cái giá thật đắt, nếu cô chịu được tôi cho cô toại nguyện.”
Dứt câu anh đẩy mạnh cô một cái khiến Đỗ Lan Hương loạng choạng ngã rầm xuống đất, đầu một lần nữa bị đụng vào cái bàn bên cạnh.

Đỗ Lan Hương hít một ngụm khí lạnh, cú ngã này còn thảm hại hơn lần trước, cô không thể chấp nhận được việc đàn ông lại đối xử với phụ nữ như vậy, thế này khác nào bạo lực.

Cô muốn đứng dậy nói lý cùng người đàn ông thì vừa đứng dậy thân thể không tự chủ được nghiêng ngã, không ai đỡ cô Đỗ Lan Hương lại một lần nữa rơi xuống nền nhà.

Lần này cô không may mắn như lúc trước nữa, trực tiếp ngất xỉu.

Tống Thần Vũ không hề quan tâm đến cô, anh cứ thế bước một mạch xuống cầu thang, mặc kệ người phụ nữ kia có làm sao hay không.

Đợi anh đi rồi hai người hầu kia mới ngẩng đầu lên, lại đi đến chỗ Đỗ Lan Hương đã ngất xỉu đá vào người cô: “Dậy đi, giả vờ cái gì, đáng đời người phụ nữ dơ bẩn.”
Đỗ Lan Hương không có phản ứng gì, người bên cạnh nói: “Cô ta không phải đã ngất xỉu rồi đấy chứ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.