Bạn đang đọc Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng – Chương 10: Bị Bắt Lại
Đỗ Lan Hương không đứng đây lâu, cô lập tức ném dây thừng lên thành tường, sau đó giật giật mấy cái thử độ vững chắc.
Ừm, không tệ lắm!
Tiếp theo cô quấn đầu dây còn lại vào thắt lưng chuẩn bị leo tường.
động tác này với cô mà nói quá đơn giản, cô đã thường xuyên luyện tập nên bây giờ vô cùng thành thục, thân thủ cũng nhanh nhẹn, thoăn thoắt, không bao lâu đã ra bên ngoài.
“Thành công.” Đỗ Lan Hương cười vui vẻ thu lại sợi dây, một mạch đi về phía trước, thế là từ hôm nay cô đã được tự do, tránh xa căn biệt thự này tránh xa người đàn ông ma quỷ kia.
Thế nhưng sự tình lại chẳng như cô mong muốn, đi chưa được một cây số cô lại nhìn thấy phía trước có một chiếc xe đang chạy tới, cứ ngỡ chỉ là xe đi đường nhưng khi cô tấp vào chiếc xe lại chặn ngay trước mặt cô.
Đỗ Lan Hương dừng bước, hai tay theo bản năng nắm lại, lúc này bốn cánh cửa được mở ra, bốn người đàn ông cùng bước xuống nhưng ánh mắt của cô lại chỉ kinh sợ bởi một người đàn ông toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng, ma mị.
Tống Thần Vũ.
Anh ta đã quay trở về.
Nằm mơ cô cũng không nghĩ đến trường hợp này, rõ ràng người làm đều nói ngày mai anh ta mới về cơ mà.
Đỗ Lan Hươngtheo bản năng quay đầu ra sau tính bỏ chạy thế nhưng lúc này lại có một chiếc xe khác đi tới cũng chặn đường của cô, lần này không ai khác chính là Chu thượng.
“Thiếu phu nhân, định chạy đi đâu?” Chu Thượng nhoẻn miệng cười một tiếng.
Đỗ Lan Hương âm thầm kêu xúi quẩy, lại quay đầu nhìn Tống Thần Vũ, ánh mắt anh đỏ ngầu, biểu thị rất tức giận.
Cô hít sâu một hơi, thôi được, đã ra đến đây rồi thì liều một phen vậy, cô nhìn quản gia và bốn người đàn ông phía sau ông ta.
Ra tay với bọn họ trước đi.
Nghĩ vậy Đỗ Lan Hương nhanh như chớp chạy đến đá vào bụng tên phải một cú thật mạnh lại xoay người đá lên cằm tên bên trái.
Chu Thượng đơ người nhìn cô, còn chưa kịp phản ứng cũng bị cô cho một cú giữa háng, động tác nhanh gọn, dứt khoát, khiến ông ta phải hét lên: “AAAA.”
Trong đêm trường tiếng hét của ông ta làm rợn tóc gáy nhiều người, hai tên còn lại còn chưa lấy lại tinh thần cũng bị Đỗ Lan Hương nhằm tới, thế nhưng bọn họ có vẻ khôn khéo hơn hai tên kia, khi cô sắp đá trúng còn lắc mình tránh thoát sau đó mới chuẩn bị vào tư thế tấn công, bốn người còn lại phía sau Tống Thần Vũ thấy vậy cũng nhanh chóng chạy đến giúp đỡ.
Tống Thần Vũ nhìn một màn trước mặt vẫn chưa nói gì, chỉ là khóe miệng nở nụ cười thích thú, người phụ nữ này ra tay còn nhanh hơn ngày hôm nọ, thân thủ cũng không tệ, nếu không phải là một đặc vụ hay gián điệp anh quả thật không tin.
Dưỡng sức một tuần cộng thêm thường xuyên rèn luyện mỗi ngày thân thể của Đỗ Lan Hương cũng tốt lên rất nhiều, nên lúc này đánh với một đám đàn ông cô vẫn dư sức, nếu cô không hạ gục bọn họ thì cũng quá kém rồi.
“Lên hết đây đi, tốt hơn là dùng hết sức lực của mấy người.” Đỗ Lan Hương vô cùng tự tin.
Sáu người đàn ông tỏ vẻ khinh thường, mặc dù đã nhìn thấy cô ra tay nhưng chỉ được xem là đánh lén, bọn họ là có chuẩn bị người phụ nữ này khó mà làm được gì.
Ai cũng tự cao ngạo với bản thân thế nhưng chỉ trong một phút bọn họ đã không thể khinh thường cô nữa, dù là mấy người đàn ông cùng xông lên Đỗ Lan Hương cũng nhanh như cắt hạ từng người một, có người thậm chí còn chưa kịp ra chiêu.
Lại có người nhân cơ hội Đỗ Lan Hương đang đối phó với tên phía trước chạy ra phía sau kìm cặp cô, không cho cô động đậy thế nhưng cũng không khống chế được bao lâu Đỗ Lan Hương liền gập tay thúc một cú thật mạnh về phía ngực của hắn, nhân lúc hắn đau đớn cô lại gồng mình vật hắn xuống đất.
Một người đàn ông to lớn cứ thế bị người phụ nữ mong manh, yếu đuối hạ gục.
Ba tên còn lại lúc này mới cảnh giác nhưng đã muộn, Đỗ Lan Hương xoay người đá vào cằm tên sau mình khiến hắn văng máu lên trời, cô lại nhảy lên nóc xe lấy đà xử lý nốt hai người còn lại, mỗi người đều ăn đòn ngay gáy.
Cuối cùng cũng giải quyết xong Đỗ Lan Hương thở hồng hộc mấy hơi lại định bỏ chạy thế nhưng cô lại quên mất một người, cô đi chưa được hai bước lại đập đầu vào một vật gì đó rắn chắc, lúc nhìn lên lại thấy khuôn mặt băng lãnh xen lẫn thưởng thức của Tống Thần Vũ.
Đỗ Lan Hương theo bản năng lùi ra sau hai bước, cảnh giác nhìn anh, cô biết năng lực của người đàn ông này gấp mấy lần đám người ở đây cộng lại, cô có thể đối kháng nhưng chưa chắc nắm được phần thắng.
Thế nhưng chuyện đến mức này cô đành phải liều thêm lần nữa, cùng lắm ăn cả ngã về không, còn tốt hơn là không làm gì.
“Tống Thần Vũ, nếu tôi đánh thắng anh, anh sẽ để tôi đi chứ?” Cô nhìn người đàn ông trước mặt nắm chặt hai quả đấm.
Tống Thần Vũ chỉ nở một nụ cười khó hiểu, khinh miệt nói: “Cô có thể thắng tôi sao?”
“Đánh mới biết.” Đỗ Lan Hương cắn răng trả lời, bây giờ cô đang rất lo lắng, lần đầu tiên đứng trước một người cô lại mất đi tự tin như vậy, không phải là sợ chỉ là có chút không nắm chắc.
“Tốt thôi.” Tống Thần Vũ coi như đồng ý.
Đỗ Lan Hương lấy tinh thần xông về phía anh, nắm đấm chuẩn bị sẵn sàng muốn đánh vào mặt Tống Thần Vũ nhưng không ngờ lại bị trượt vào không khí, thoắt cái anh đã lách về bên phải cách cô nửa bước.
Cô hơi kinh ngạc, lần trước đánh với anh sức lực cô còn yếu nên biết mình không thể đánh trúng anh nhưng lần này sức mạnh của cô rõ ràng đã lớn hơn lần trước rất nhiều, ra chiêu cũng dồn hết chín phần lực tại sao cũng không đánh trúng?
Đỗ Lan Hương cũng không suy nghĩ nhiều, ánh mắt lóe lên tia kiên định xoay người ra phía sau, thấy người đàn ông cách mình một khoảng cô nhào lộn hai vòng sau đó cong chân lên cao muốn hạ một cú lên trán đối phương, động tác nhanh như cắt.
Tống Thần Vũ nhìn vậy chỉ thản nhiên cười mỉm lại nhẹ nhàng nghiêng người tránh né.
Đỗ Lan Hương không đá được vào mục tiêu chân lại rơi xuống đất, cô đứng thẳng dậy hít thở một cái thật sâu nhìn anh nghiên cứu.
Lý nào lại như vậy, từ nãy giờ cô ra hai chiêu tốc độ đều cực nhanh, dù là võ sư đai đen cũng sẽ trúng chiêu thế mà anh lại tránh thoát một cách dễ dàng, thật sự quá khó hiểu.
Cô lại phát hiện ra một điều anh dường như không ra chiêu mà chỉ tránh né, bộ dạng vô cùng kiêu ngạo xen lẫn khinh thường, dường như nắm chắc cô sẽ không làm gì được anh.
Thái độ này của anh khiến người ta có phần căm tức, lần này cô không ra từng chiêu nữa mà ra liên tiếp vô số chiêu thức, hết đấm rồi đá, mà cú nào cũng rất chuẩn mực, nhanh nhẹn.
“Yaaa.”
“Yaaa.”
“Yaaa.”
Tống Thần Vũ từ đầu đến cuối cũng chỉ có tránh né, mặc cho cô ra bao nhiêu chiêu thức cũng vô ích với anh.
Cuối cùng dường như không muốn chơi với cô nữa anh nhanh như một con báo bắt lấy quả đấm đang đấm tới trước mặt anh của cô.
Đỗ Lan Hương muốn giật tay ra nhưng không được anh nắm rất chắc, cô vừa thở vừa nhìn chăm chăm vào anh, khuôn mặt người đàn ông chỉ có một màu đen thui kèm theo nụ cười ma mị.
Tiếp đến không để cô kịp phản ứng Tống Thần Vũ kéo thẳng cô về phía mình, sau đó bẻ ngược tay cô ra sau, một tay khác lại bóp lấy cổ cô.
Cô nắm chặt hai tay biết mình không thể chạy đành hít sâu một hơi mở miệng nói: “Tống Thần Vũ….”.