Đọc truyện Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba – Chương 397
Chương 398
Dù gì thì cũng đã học ba năm cấp ba ở nơi này rồi.
Ròng rã ba năm, khu vực này có những cửa hàng gì, trong đầu cô đều rất rõ ràng.
Đi vào hiệu thuốc có đầy đủ thuốc trung y nhất, Tô Nhược Hân đưa đơn thuốc mình đã viết sẵn khi ở trong chung cư ra: “Bốc thuốc.
”
Nhân viên hiệu thuốc nhận lấy, thoáng nhìn: “Đơn thuốc này của cô là chữa bệnh gì? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đơn thuốc thế này.
”
“Chữa mất vị giác.
” Tô Nhược Hân cũng không muốn giấu giếm, không cần thiết.
“Cô là ăn cái gì cũng không cảm nhận được mùi vị, không biết thức ăn có ngon hay không?” Nhân viên hiệu thuốc giật mình hỏi.
“Không phải tôi, là một người bạn của tôi.
” Hạ Thiên Tường cũng coi như là bạn của cô.
“Ồ ồ, vậy nếu người bạn này của cô uống khỏi, có thể giới thiệu người kê đơn cho tôi không?” Nhân viên hiệu thuốc vừa bốc thuốc vừa hỏi.
“Cô cũng có bạn bị bệnh như vậy?”
“Không phải là bạn của tôi, là có người thường xuyên đến mua thuốc.
” Nhân viên hiệu thuốc vừa nói xong đã chỉ về phía cửa: “Nhìn đi, nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến luôn, cô ấy đến rồi.
”
Tô Nhược Hân quay đầu, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi đi đến, trông tuổi tác cũng không chênh lệch với cô là mấy, rất trẻ trung, tuổi trẻ như vậy lại thường xuyên đến hiệu thuốc mua thuốc, chắc hẳn cũng là một người thường xuyên bệnh tật.
Nhưng vừa nhìn sang, Tô Nhược Hân lập tức khiếp sợ.
Cô gái rất gầy, gầy giống như da bọc xương.
Nhưng ăn mặc lại rất lịch sự sang trọng, có lẽ điều kiện gia đình cũng khá giả.
“Cô ấy bị câm phải không?” Tô Nhược Hân giật mình hỏi một câu.
“Cô… cô biết cô ấy?” Nhân viên hiệu thuốc không ngờ Tô Nhược Hân vừa nhìn thấy cô gái kia đã lên tiếng nói câu này, hơn nữa còn nói đúng, bởi vậy cho rằng Tô Nhược Hân quen biết cô gái.
Tô Nhược Hân vẫn chưa trả lời, chỉ thấy cô gái kia lắc đầu.
Đây là nói cho nhân viên hiệu thuốc rằng cô ấy không quen biết Tô Nhược Hân.
Đúng vậy, Tô Nhược Hân cũng thật sự không quen biết cô gái này.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
“Vậy sao cô biết cô ấy bị câm?” Dường như nhân viên hiệu thuốc đã quen dùng ngôn ngữ tay chân trao đổi với cô gái, cô gái vừa lắc đầu đã hiểu ý của cô ấy.
“Cô ấy không chỉ không nói được, hơn nữa cách ba năm ngày sẽ bị đau đầu hoặc tiêu chảy, sau đó đến tiệm của cô mua thuốc chữa đau đầu và tiêu chảy, phải không?”
“Này, cô theo dõi cô ấy à? Còn bảo không quen, rõ ràng không chỉ quen mà còn hiểu rõ.
” Cô gái không nói chuyện được, nhân viên hiệu thuốc nói thay cô gái, lúc này đã có lòng cảnh giác với Tô Nhược Hân, phảng phất như cô là người xấu làm chuyện gì đó với cô gái vậy.
Tô Nhược Hân lắc đầu: “Tôi thật sự là lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi không có ý xấu, chỉ là tôi có hiểu sơ sơ về y thuật.
”
Nhân viên hiệu thuốc kia nghe thấy Tô Nhược Hân nói câu này, lập tức ngẩng đầu nhìn cô, ánh nhìn ngập tràn đề phòng giống như đã hoàn toàn coi cô là tên lừa đảo.
Sau đó, tất nhiên là không để ý đến Tô Nhược Hân, cũng không trả lời cô.