Đọc truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu – Chương 1609: Anh Trai Cháu Tên Là Gì
“Vậy chú ở đâu?” Đường Vũ Kỳ hỏi, giọng cô bé lanh lảnh: “Vũ Kỳ muốn ở gần chú một chút.”
Tai của Đường Minh Hạo gần như dựng thẳng lên, im lặng để nghe câu trả lời sau đó.
Quản gia Trọng cũng hơi sửng sốt, cô bé Đường Vũ Kỳ lại…!chủ động như vậy ư? Có lẽ là thực sự thích, mà sự yêu thích này nằm ngoài sức tưởng tượng của quản gia Trọng.
Ông ta không khỏi nghi ngờ rằng, có khi nào đây thực sự là quan hệ huyết thống hay không…!
Tuy bây giờ cô Đường vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn là con gái của thành chủ, nhưng ông ta đã coi Đường Thấm Nhi là con gái của thành chủ rồi, đương nhiên cũng sẽ coi Đường Vũ Kỳ là cháu gái của thành chủ.
Cho nên, lúc này trong lòng cũng thấy hân hoan hơn, đã lâu như vậy rồi, cuối cùng thành chủ cũng không còn một thân một mình nữa!
“Có được không hả chú!” Đường Vũ Kỳ không nghe được câu trả lời, cảm thấy có chút bất mãn, còn thấy hơi lo lắng, lẽ nào chú không thích cô bé sao? Hay chú nghĩ cô bé là người xấu, cố ý tiếp cận chú ấy? Nhưng mà, cô bé thực sự quý người chú này nên mới thân thiết với chú ấy một chút mà.
Đường Vũ Kỳ hơi tủi thân.
“Đương nhiên là được rồi!” Dường như nhanh chóng nhận ra được sự hụt hẫng của Đường Vũ Kỳ, Trương Minh Hoàng vội vàng cất lời.
Sau khi nói xong lại cảm thấy không thích hợp lắm, cứ như ông ta đang có mục đích khác vậy, muốn nói thêm chút gì đó nhưng lại trông như đang cố ý, đành mím môi không nói lời nào.
Quản gia Trọng là một người nhạy bén, vội vàng tiếp lời: “Phòng của thành chủ vốn dĩ cũng không cách xa phòng của cô chủ, đều ở tầng hai cả.
Nhưng thành chủ ở bên phía đông, cô chủ được sắp xếp phòng bên phía tây, nếu như cô chủ thích thì để tôi bố trí lại nhé? Ở phòng bên cạnh thành chủ có được không?”
“Được ạ được ạ!” Đường Vũ Kỳ rất vừa lòng, cô bé muốn ở gần Trương Minh Hoàng một chút, càng gần càng tốt.
Đường Minh Hạo nhìn đồ đạc trong phòng, rõ ràng là chuẩn bị riêng cho cậu bé.
Màu đen là chủ đạo, đồ đạc cũng được chuẩn bị rất đầy đủ, có thể thấy đã mất rất nhiều công sức.
Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi và em gái cứ ở căn phòng đã được chuẩn bị từ ban đầu là được.
Phòng tôi không thiếu thứ gì cả.”
“Nhưng cô chủ lại…” Quản gia Trọng hơi khó xử, tuy cả hai đều là trẻ con, nhưng cũng có chính kiến của riêng mình, e rằng cô chủ sẽ không chịu.
“Tôi sẽ đi nói với em gái.” Đường Minh Hạo đặt đồ xuống, vốn dĩ cậu bé đã không muốn để Đường Vũ Kỳ tiếp xúc nhiều với Trương Minh Hoàng, càng không thích bọn họ ở quá gần nhau.
Không thân cũng chẳng quen, mà Đường Vũ Kỳ lại thích người kia như vậy đã đủ khiến cậu bé không vui rồi.
Bây giờ Đường Vũ Kỳ đã quên sạch hết những gì mẹ dạy, thật sự khiến người ta phải lo lắng.
Hai anh em họ còn phải sống ở đây mấy ngày, nếu như sau này chứng minh được Trương Minh Hoàng không có ác ý gì, thì chuyển sang sau cũng chưa muộn.
Ở trong phòng khách, Đường Vũ Kỳ vừa chơi đồ chơi được chuẩn bị cho cô bé từ trước đó, vừa nói chuyện với Trương Minh Hoàng.
“Lúc cháu tới đây, mẹ cháu có ngăn cản cháu không? Trương Minh Hoàng vô cùng tò mò về phản ứng của Đường Thấm Nhi, lại càng tò mò về cách nhìn của cô đối với ông ta, nên bóng gió hỏi Đường Vũ Kỳ..