Đọc truyện Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài – Chương 7: Tên Lạnh Lùng
Yên Nhi tỉnh dậy, ôm lấy đầu: “Ai za…
đau đầu quá.
Hôm qua, mình uống say quá.”
Cô ngồi lên xe lăn và đi vào phòng vệ sinh.
Rồi cô đi xuống lầu.
Tại đây, cô gặp Quốc Bảo.
Cô nhìn anh cười: “Cảm ơn Bảo nha, cảm ơn em vì đã đưa chị về nhà!”
Nụ cười cô tỏa sáng khiến anh nhớ lại chuyện hôm qua, anh đỏ mặt: “Chị…
chị ngồi xuống đi!”
Cô thấy anh đỏ mặt liền lo lắng: “Ủa? Sao mặt em đỏ vậy? Em bị sốt hả?”
” Em em…
không sao, chị ăn đi.
Lát nữa mình đến trường!” _ anh quặp lấy một miếng phở vào miệng.
30 phút sau…
Họ đã ăn xong bữa sáng.
Anh đưa cô đến học viện nhạc sĩ.
Ngôi trường to, sang trọng và cổ kính.
Những tiếng đàn, tiếng hát,…
say sưa trong mọi lớp học.
Tại phòng ban giám hiệu…
” Chúng tôi đã xem qua hồ sơ của em Nhi đây.
Chúng tôi sẽ chấp nhận cho em Nhi vào trường này học!” _ thầy hiệu trưởng
Cô vui mừng: “Dạ em cảm ơn thầy.
Vậy khi nào em có thể đi học ạ?”
” Bây giờ luôn em.
Lớp của em học đó chính là lớp A1.
Thôi, cậu Bảo đưa em Nhi đây đến lớp đó đi, kẻo muộn.”
Anh liền đưa cô đến lớp A1, gặp ngay thầy giáo của lớp đó.
” Chào thầy! Đây là Hàn Yên Nhi, học sinh mới chuyển đến trường này.
Mong thầy giúp đỡ chị ấy! Bây giờ tôi có việc rồi.
Tôi đi trước.”
Anh để cô lại với thầy giáo kia.
(Thầy Ngô_ Ngô Thanh Hải, thầy giáo trẻ, 25 tuổi).
Thầy Ngô đưa cô vào lớp học, thầy giới thiệu: “Lớp A1 à, đây là Hàn Yên Nhi, bạn ấy mới chuyển đến trường ta và là học sinh lớp ta.
Các em hãy đối xử tốt với bạn ấy nha! Yên Nhi sẽ ngồi bên cạnh bạn Phong nha!”
Thầy Ngô đẩy cô đến chỗ của Cao Trường Phong.
(Cao Trường Phong, nhị thiếu gia họ Cao.
Em trai của Cao Trường Cung)
Anh ta lạnh lùng: “Ngồi xích ra!”
Cô ngồi lùi ra, lấy sách vở ra học lý thuyết.
Vào lúc 9 giờ, là học thực hành.
Ai cũng mang nhạc cụ (đàn vi ô lông, guitar, trống, kèn…), nhưng mỗi cô là không có.
Thầy Ngô nhẹ nhàng: “Nếu em không có nhạc cụ thì em hát cho cả lớp nghe đi!”
Cô ngại ngùng: “Em…
nhưng em ngại!”
Cả lớp đồng thanh (Mỗi Phong là vẫn còn chưa hoà đồng): “Đúng đó! Bạn hát đi!”
Cô đành phải hát thôi chứ sao giờ.
…” Làm ơn cho tôi nghỉ ngơi…
…Thiệt sự tôi miệt lắm rồi…
…Làm ơn tôi xin mấy người…
…Làm ơn cho tôi nghỉ ngơi…
………
…Tại sao ai cũng thế vậy?…
…Lợi dụng, thương hại người khác…
………
…Chẳng hiểu tôi có cái gì?…
…Mà sao chẳng có ai thương…
…Chẳng ai thương yêu thật lòng…
…Chỉ mình tôi…
xung quanh bóng đen.”…
Nghe xong bài hát,cả lớp liền cảm động.
Còn Cao Trường Phong, anh ta cũng đã rưng rưng rung động.
Ra về mọi người đến chỗ của cô và rà soát: “Trời ơi, Yên Nhi ơi, cậu hát hay quá à! Ngưỡng mộ quá…
Đúng vậy…” _ ồn ào
Cao Trường Phong đứng dậy, mặt lạnh lùng, nói: “Đúng là phiền phức mà!”
Câu nói khiến mọi người khó chịu: “Không thích thì thôi, làm gì căng zợ.
Hứ!”
Cô dịu dàng: “Thôi về đi! Các bạn về đi, tôi cũng mệt rồi!”
Mọi người ra về hết, cô thì khó khăn trong việc đi lại, may sao mà có thang máy.
Nhưng nó có gắn biển “thang máy đang trong thời gian bảo trì.”
Ôi thật thất vọng! Lúc đó, Cao Trường Phong để quên cái áo ở trên lớp nên lên lấy.
” Ê ê ê, Phong ơi, liệu cậu có thể giúp tôi đi xuống dưới cổng trường được không?”
Anh cười nhếch mép: “Tại sao tôi phải giúp cậu? Giúp cậu tôi được cái gì?”
” Cậu muốn tôi làm gì cũng được, miễn sao cậu đưa tôi xuống cổng trường là được!”
Anh đưa cô xuống cổng trường
Lúc này, Quốc Bảo vẫn chưa đón cô.
Phong lo lắng: “Sao giờ này, vẫn chưa có ai đón cậu vậy?”
” Tui cũng chẳng biết nữa, chẳng chút nữa, em tôi sẽ đến thôi.
À mà…
nãy cậu nói cậu muốn gì, bây giờ nói luôn đi!”
” Khi nào tôi nghĩ ra rồi nói.
Nãy giờ chắc cậu đợi cũng lâu rồi, hay về cùng tôi đi!”
Cô xua tay: “Tôi…
tôi không cần đâu, cậu cũng biết rồi đó, nam nữ thụ thụ bất thân.
Tôi không muốn đâu!”
Anh cười: “Cậu bị điên à, yên tâm đi.
Tôi không phải hạng người đó đâu!”
Anh bế cô lên con ô tô Bugatti Chiron Super Sport.
Cô vùng vẫy đập vào ngực anh, nó cứng như khúc gỗ vậy
” Anh…
buông tôi ra!”
Anh bỏ chiếc xe lăn vào cốp.
Rồi lên xe chở cô
” Nhà cô đâu vậy?” _Anh hỏi
” Rẽ trái…
rẽ phải…
đi thẳng!” _ cô chỉ đường
Nhà cậu mợ Hàn…
Quốc Bảo chợt nhớ ra là đến giờ đón Yên Nhi, anh chạy ra định lên xe đón cô thì gặp Phong đang chở cô.
Phong mở cốp, đỡ Yên Nhi ra.
” Yên Nhi à! Em xin lỗi, em mải mê công việc quên mất chị.” _Quốc Bảo ra mở cửa cho cô
Cô và Phong vẫy tay nhau (tạm biệt)
Quốc Bảo đưa cô vào nhà.
” Chị Nhi à! Chị lần sau đừng lên xe của người lạ nữa.
Nguy hiểm lắm chị biết không.” _Quốc Bảo vừa lo, vừa tức giận
Cô đập tay xuống bàn: “Em không có quyền có hỗn! Em đã quên đón chị, giờ còn nổi cáu nữa! Chị tự biết ai xấu ai tốt! Không đến lượt em lo!”
Cô hậm hực đi vào phòng
.