Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài

Chương 27: Người Phụ Nữ Của Tôi


Đọc truyện Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài – Chương 27: Người Phụ Nữ Của Tôi


Diệp Hoan xấu hổ cúi đầu xuống đất.
Cô nhìn anh ta một cách căm hận.


Tất cả cuộc trò chuyện vừa rồi của cô và Diệp Hoan đã bị Cao Trường Cung nghe thấy hết.
Anh rất ghét những kẻ đê tiện như Diệp Hoan.
Anh không ngờ người ngày xưa hại cô lại là anh người yêu cũ đê tiện Diệp Hoan và cô em gái thủ đoạn Hàn Tĩnh Chi.


Không nghe thấy hắn nói gì nữa.
Cô bình tĩnh lại và nói: “Cuộc nói chuyện của tôi và anh ngày hôm nay kết thúc tại đây.
Từ lần sau chúng ta chẳng còn mối quan hệ gì cả.
Người yêu hiện tại cũng không, người yêu cũ cũng không.
Coi nhau như là người dưng!”

Nói rồi cô lạnh lùng bước qua mặt Diệp Hoan.
Anh ta ngay lập tức nắm lấy cổ tay cô, nói một giọng lưu luyến: “Yên Nhi à, làm ơn hãy tha thứ cho anh.”

Cô tức giận cố gạt tay hắn ra nhưng không được.
Cô tức giận: “Mau bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi tay tôi.
Tôi và anh chẳng có chuyện gì để nói cả!!!”

Anh ta ôm trầm lấy cô.
Cao Trường Cung nhìn thấy cảnh này lên cơn máu **GHEN**.


Cô liên tục đập tay thật mạnh vào ngực hắn, nhưng có vẻ không nhằm nhò gì.


“MAU BUÔNG RA!!!”

Diệp Hoan vẫn ôm chặt cô, hắn nói: ” Suốt thời gian qua, anh đã không được ôm em.
Không được ngửi mùi nước hoa dễ chịu trên người em.

Hãy để anh ôm em một lúc!”

Anh không thể chịu nổi được nữa, anh nghe những câu nói đường mật mà Diệp Hoan dành cho cô vậy là quá đủ rồi.


Cao Trường Cung xông ra lôi hắn ra khỏi người cô và tức giận: “Mau cút đi! Anh có biết đây là **người phụ nữ** **của tôi** không? Mà dám động vào!”

” **Người phụ nữ của tôi**” câu nói của anh khiến cô ngạc nhiên

Anh liền ôm cô vào lòng.


Hắn ta tức giận: “Anh…
anh là ai? Sao dám làm như vậy? Chúng tôi lâu ngày không gặp nhau.
Nhớ nhau thì ôm thôi.
Yên Nhi, em có bạn trai rồi hả?”

Cô tức giận: “Đúng, anh ấy là bạn trai tôi.
Anh khôn hồn thì mau cút đi!”

Hắn ta cười đểu: “Yên Nhi à, anh và em vừa ôm nhau thắm thiết mà.
Với cả em còn nói là nhớ anh nữa.
Sao trở mặt nhanh vậy?”

Hắn ta đang hỏi ngược lại cô.
Cô bình tĩnh trở lại: “Diệp Hoan, anh là người yêu cũ của tôi.
Tôi nể trọng anh nên tôi không nói.
Nhưng nếu anh còn tiếp tục làm mấy cái trò dơ bẩn đó với tôi nữa.
Tôi sẽ nói chuyện này cho bạn gái anh biết đó!”

Anh ta cười lớn: “Ha ha…
Để xem cô ta tin tôi hay tin cô!”

Một dọng nói ngọt như kẹo vang lên: “A Hoan ơi~ anh đâu rồi~?”

(Bạn gái Diệp Hoan_ Lâm Uyển Mai.)

Lâm Uyển Mai nhìn thấy Diệp Hoan đang đứng với Hàn Yên Nhi và Cao Trường Cung, liền chạy tới: “A Hoan, đây là ai vậy?”

Diệp Hoan đặt tay lên vai của Lâm Uyển Mai: “Em yêu à, đây là bạn gái cũ của anh, Hàn Yên Nhi.
Là người anh kể em nghe đó!”

Cô ta nhìn Yên Nhi một cách khinh miệt: “Là con đàn bà năm xưa ruồng bỏ anh sao? Chà…
sao A Hoan có thể đứng đây nói chuyện với cái loại người vô liêm sỉ này vậy? Mọi người đang đợi chúng ta đó, đi thôi!”

Hàn Yên Nhi im lặng để xem ra sao.
Cao Trường Cung hỏi Lâm Uyển Mai: “Cô gái à, cô tên là gì vậy?”

Cô ta đắc ý: “Hố hố…
anh hỏi để làm gì? Đừng nói là anh có ý với tôi nha? Tôi có bạn trai rồi!”

Anh nhếch mép: “Vậy cô có nói không?”

” Tôi tên là Lâm Uyển Mai!”

Anh cười gian và lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Tĩnh Văn: “A lô, trợ lý Cố, anh làm sao thì làm.
Ngày mai, làm cho công ty thời trang Lâm thị và công ty thủy hải sản Diệp thị phải đóng cửa cho tôi!”


“Vâng vâng ạ!”

Anh nói tiếp: “Nhớ bảo với họ là dạy dỗ lại con cái của mình đi, nghe chưa?”

“Dạ dạ.”

“Tút tút”

Lâm Uyển Mai sợ hãi: “Anh là ai? Tại sao lại…”

Anh nhìn Diệp Hoan và Lâm Uyển Mai một cách đáng sợ: “Tôi là kẻ có quyền lực nhất trong cái thành phố này.
Cô vừa động tới danh dự người phụ nữ của tôi.
Coi như là cô đang chơi với lửa rồi.”

Cô ta to mắt nhìn anh, miệng lắp bắp: “Lẽ nào…
anh là…
Cao…
Cao Trường Cung?”

Anh cười gian và ôm lấy khuỷu tay cô: “Cô đoán đúng rồi đó.
Lần sau, gặp tôi ở ngoài đường thì biết điều một chút!”

Nói rồi anh và cô lướt qua mặt họ.


Diệp Hoan nhìn thấy anh và cô vượt mặt như vậy, không cam tâm: “Chẳng lẽ kết thúc sớm như vậy sao? Không thể được!”

Anh ta liền trách móc Lâm Uyển Mai: “Mai nhi, em làm gì vậy? Sao để bọn họ dễ dàng đi như vậy được? Cô ta quyến rũ anh đó!”

Lâm Uyển Mai tức giận: “Anh bị điên sao mà không nghe thấy, người đàn ông đó là Cao Trường Cung.
Người có quyền lực mạnh mẽ nhất trong cái thành phố này.
Anh ta muốn cái gì là có cái đó.
Vừa rồi hắn gọi cho ai đó.
Hình như là muốn công ty của ba em và ba anh phá sản.
Chết tiệt!”

Diệp Hoan nghe thấy thân phận của Cao Trường Cung liền cắn môi: “Cao Trường Cung ư? Đúng là xui xẻo, phá hỏng hết chuyện tốt của mình.
Nhất định mình phải báo thù.
Không thể để cho hắn tự tung tự tác như vậy.”

[…]


” Cảm ơn anh một lần nữa giúp tôi thoát nạn!”

” Lần sau, đừng để hắn đụng vào người nữa!” _Anh lấy khăn ướt trong túi lau tay cho cô.


Hành động của anh nghĩa là: Diệp Hoan giống như là bãi rác.
Khi đổ rác xong thì phải rửa tay.
Nghĩa là hắn ta thật dơ bẩn

Cô nhìn anh và rút tay lại: “Anh…
anh về phòng đi! Tôi…
tôi buồn ngủ rồi.
Chức anh ngủ ngon!”

Cô định mở cửa bước vào phòng thì bị anh kéo lại: “**Người phụ nữ của tôi** em không thưởng cho tôi vì tôi đã giúp em sao?”

“Thưởng? Thưởng gì?”

Anh cười gian: “Hôn tôi đi!”

Anh chu mỏ ra đón chờ nụ hôn của cô.
Cô nhìn anh mà buồn cười không chịu được.
Cô hôn vào má anh và chạy ngay vào phòng, đóng sầm cửa lại: “Anh chỉ nói là hôn chứ không nói là hôn vào đâu.
Tôi hôn anh rồi đó.”

Anh ngạc nhiên nhưng cuối cùng thì cô cũng chịu hôn anh.
Anh cười hạnh phúc: “Chúc ngủ ngon!”

Nói rồi anh về phòng và cô đi ngủ


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.