Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài

Chương 17: Ả Không Muốn Nhận Mẹ Ruột


Đọc truyện Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài – Chương 17: Ả Không Muốn Nhận Mẹ Ruột


Sau khi bị anh thanh minh trước báo chí.
Cô ta sợ hãi lắm.
Còn anh thì lại rất hạnh phúc.
Mọi khách hàng đều đang quay trở lại ký hợp đồng với Cao thị và các cổ đông lớn trong công ty không đòi rút cổ phần nữa.


Ở Hàn gia…


Ông Hàn và bà Thẩm đang nói chuyện với nhau.


” Bà à, tôi có chuyện muốn nói!”

” Ông nói đi, có chuyện gì?”

Ông Hàn ấp úng: “Bà phải bình tĩnh đó!”

” Chuyện nghiêm trọng vậy sao?” _bà Hàn thắc mắc

” Đúng!”

Bà Hàn hít một hơi thật sâu và nói: “Tôi sẵn sàng rồi.
Ông nói đi!”

Ông Hàn nghiêm túc: “Thật ra con Nhi và con Chi, hai đứa nó không phải con của bà!”

Bà Hàn cứ nghĩ ông nói đùa: “Thôi! Ông đừng có đùa, như vậy không vui đâu!”

” Tôi không có đùa.
Đó là sự thật!”

Bà Hàn đau xót, bà nghẹn ngào: “Vậy…
hai đứa nó không phải con tôi.

Vậy là con ai?”

” Đó là con của tôi với vú Ba!”

Bà Hàn ngạc nhiên: “VẬY LÀ BẤY LÂU NAY TÔI ĐÃ NUÔI CON CỦA CHỒNG VÀ TÌNH NHÂN SAO? ÔNG HÀN, SAO ÔNG ÁC VỚI TÔI QUÁ VẬY?”

Hàn Tĩnh Chi đi qua.


Ông Hàn quỳ xuống, nói: “Bà ơi, tôi có lỗi với bà và bà ấy.
Tôi có lỗi với các con.
Bà ơi, hồi đó bà sinh thai đôi nhưng hai đứa bé đó…
chết rồi.
Tôi sợ bà buồn nên đã…”

Ông Hàn kể hết mọi chuyện cho bà Hàn nghe.
Bà Hàn thật sự sốc khi biết Hàn Yên Nhi và Hàn Tĩnh Chi không phải là con ruột của bà.


Hàn Tĩnh Chi, cô ta cũng như vậy.
Cô ta thật không ngờ cô ta lại không phải là con ruột của bà Hàn.
Cô ta nghĩ bụng: “Tại sao, bà ta lại là mẹ của mình? Chẳng phải mọi chuyện đang tốt đẹp sao? Tại sao, tại sao bà ta lại xuất hiện? Vậy là mình có một người mẹ, là…
là một bà vú ư?”

Cô ta liền chạy ra khỏi đó, va vào bà Ba.


Bà Ba lo lắng: “Cô…
cô chủ, cô có sao không?”

Bà cầm lấy khuỷu tay của cô ta định đỡ dậy nhưng cô ta gạt tay mạnh và nói: “Bà buông ra, đừng động vào cơ thể tôi.
ĐỒ BẨN THỈU!”

Bà Ba ngã xuống.
Cô ta chạy ra khỏi nhà.
Yên Nhi vừa đi xuống, thấy bà đang nằm dưới đất, khóc.
Cô liền đỡ bà dậy: “Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ đứng dậy đi!”

Bà đứng dậy cầm tay cô, và khóc: “Con ơi…
hình như là con Chi…
nó…
biết mẹ không phải là mẹ ruột của nó rồi.
Nó giận dữ và đối xử tàn nhẫn với mẹ lắm, con ơi!”

Cô nói: “Chắc mẹ nghĩ nhiều quá rồi.
Mẹ cũng biết cái tính ương bướng của nó mà.
Thôi mẹ đi nấu cơm đi!”

Bà Ba nghe vậy cũng đỡ lo.
Bà vào nấu cơm.
Cô nhìn ra ngoài cổng, nghĩ bụng: “Con bé bướng bỉnh không biết khi nào nó mới trưởng thành đây? Lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, không biết nghĩ đến cảm giác của người khác.”

Khoảng vào 6 giờ tối, cô ta về Hàn gia với bộ dạng say sỉn.


” Con gái con đứa, đêm hôm uống rượu say sỉn.
Thật không ra thể thống gì!” _ông Hàn than thở

Cô ta say sỉn: “Cha thì biết gì mà nói.
Cha im đi!”

” Ăn nói mất dạy!”


” Từ trước đến nay cha có dạy con đâu mà mất dạy.”

” Mày…”

Cô ta lên phòng của mình.
Ông Hàn nói với bà Ba: “Bà à, bà mang chút thức ăn với cốc sữa cho con Chi.
Tối nay nó chưa ăn gì, với lại say như thế này.
Bà mang lên cho nó nhé!”

“Cốc cốc cốc…”

Hàn Tĩnh Chi đang đi tắm.
Bà Ba thấy vậy, liền đi vào, đặt mâm cơm với cốc sữa trên bàn.
Hàn Tĩnh Chi đi ra, lúc này cô ta cũng đã tỉnh táo hơn một chút rồi.
Cô ta thấy bà, thấy mâm cơm và cốc sữa.
Cô ta liền mắng bà: “BÀ MANG ĐỐNG THỨC ĂN NÀY RA NGOÀI MAU.
TÔI KHÔNG ĂN!”

Bà Ba nhẹ nhàng: “Cô chủ à, ông chủ nói tôi mang lên cho cô.
Thấy cô cả buổi không ăn gì, tôi nấu ít thức ăn với đem cho cô cốc sữa.
Cô ăn đi!”

Cô ta tức giận: “TÔI NÓI LÀ TÔI KHÔNG ĂN! BÀ MANG RA NGOÀI!”

Bà Ba cầu xin: “Tôi…
tôi xin cô đó.
Cô ăn đi, không khéo đói!”

Cô ta không một chút thương tiếc, lần hất đổ mâm cơm.
Khiến cho bát đĩa thức ăn và cốc sữa vỡ và đổ tràn lan trên sàn nhà.
Cô ta nói: “BÀ MAU DỌN DẸP CÁI ĐỐNG THỨC ĂN NÀY MAU!”

Bà Ba vừa khóc, vừa nhặt đống thủy tinh và thức ăn.
Lúc này, Yên Nhi đi qua.
Thấy bà đang quỳ xuống nhặt từng mảnh thủy tinh.
Cô đau xót, nghĩ bụng: “Tại sao nó lại làm như vậy với bà ấy? Nó có biết đó là mẹ ruột của nó không mà nó dám làm vậy!”

Cô đi vào và nói: “Tĩnh Chi, tại sao mày lại bắt vú Ba nhặt đống thủy tinh này? Mày…
mày thật ác độc!”

Cô ta cười nhếch mép và nói: “Con người của bà ta đã bẩn thỉu sẵn rồi.
Nhặt mấy cái đống này có là gì đâu.

Chị hai à, chị đừng lo, cứ bắt bà ta nhặt tiếp đi.
BÀ NHẶT NHANH CÁI TAY LÊN!”

“BỘP” _một cái tát thật mạnh của cô khiến cho Hàn Tĩnh Chi mặt đỏ lừ.


Cô nâng bà dậy và chỉ tay vào mặt cô ta: “Cái thứ như mày mà cũng đòi chê người khác sao? Mày và tao đều được sinh ra trong người mẹ dơ bẩn, khố rách áo ôm.
Mày có biết, MÀY ĐANG ĐỐI XỬ TỆ BẠC VỚI CHÍNH MẸ RUỘT CỦA MÀY ĐÓ!”

Cô ta tỉnh bơ: “Tôi biết, tôi biết tôi và chị là hai người được sinh ra trong một bà vú rồi.
Tôi biết tôi đang làm gì.
Đúng là bà ta chính là người đẻ ra tôi nhưng mẹ Thẩm, bà ấy mới là người nuôi nấng tôi.
Công nuôi dưỡng lớn hơn công đẻ mà.
Đúng không vú Ba?”

Bà Ba quỳ xuống: “Tĩnh Chi, mẹ xin lỗi con rất nhiều!”

Cô ta liền tức giận xua đuổi bà và Yên Nhi ra khỏi phòng.


Bà Ba khóc: “Yên Nhi à…
mẹ…
mẹ…mẹ thật là đáng tránh.
Nó biết được mẹ là mẹ ruột của nó rồi.
Nó đối xử với mẹ như người dưng vậy.
Đáng lẽ nó không nên biết cái sự thật khủng khiếp này!”

Cô ôm lấy bà và nói: “Nó làm sao thì kệ nó.
Mẹ à, mai mình về bên kia (Los Angeles) nha mẹ? Ở đây cũng đâu có ích gì!”

” Ừ!”


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.