Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài

Chương 10: Cuộc Ra Mắt Giả


Đọc truyện Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài – Chương 10: Cuộc Ra Mắt Giả


Sau khi được Hàn Quốc Bảo và Cao Trường Phong tỏ tình.
Cô chẳng còn được vui vẻ như trước.
Đi học xong, ngồi vào ghế ăn xong rồi nhốt mình trong phòng vậy.


Vậy là ngày chủ nhật đã đến, Cao Trường Phong đứng trước nhà.
Bấm chuông rất nhiều.
Hàn Quốc Bảo đi ra, khuôn mặt tức giận: “Ê nhóc! Làm gì đến đây bấm chuông inh ỏi vậy?”

Anh ngó ngấp: “Cho tôi hỏi Yên Nhi có nhà không vậy?”

Anh lạnh đáp: “Tìm chị ấy có việc gì hả?”

Lúc này, Yên Nhi ra.


” Chị đi đây!” _Yên Nhi ra xe của Cao Trường Phong

Quốc Bảo lo lắng: “Chị đi đâu? Sắp tới giờ lên máy bay rồi đó!”

Cô quay lại: “Chẳng phải chị nói em là hủy chuyến bay rồi hay sao?”

Nói rồi cô được Cao Trường Phong bế lên xe.
Chở cô đến sân bay.


Sau khi kiểm tra vé, bla bla…


Họ đã lên máy bay và bắt đầu hành trình đi đến New York.


Trên máy bay, Cô thì cứ ngồi cầm quyển sách trên sách đưa mắt qua lại.
Còn anh thì chỉ biết ngồi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô.
Anh lấy máy chụp ảnh cô đang đọc sách.


Sau 3 tiếng đồng hồ, họ đã đến New York

Họ ra khỏi máy bay, đi ra sân bay, bụng cô kêu: “ọt ọt…”

Anh thấy vậy liền hỏi: “Em…
cậu muốn ăn cái gì? Để tôi đi mua cho?”


Cô cười, chỉ tay sang quán bên đường: “Mua cho tôi cốc trà sữa với cái bánh mì đi!”

Anh đưa cô sang quán.
Quán chỉ có đồ uống chứ không có bánh mì.
Anh đành phải chạy đi mua cho cô.
Cô ở lại đó đợi anh.


Anh vừa đi, Cao Trường Cung đến đón Cao Trường Phong về thì thấy cô bên quán.
Anh chạy sang: “Em yêu? Sao em lại ở đây vậy?”

Cô nhìn mặt anh, ngơ ngác hỏi: “Ủa? Anh có lộn người không vậy? Tôi đâu có quen anh!”

Anh cười và đặt tay lên vai cô: “Thôi mà đừng giỡn nữa.
Vậy không có vui đâu.
Đi về với anh!”

Cô tức giận: “Bộ anh không hiểu tiếng người hả? Tôi nói là tôi đâu có quen anh.”

Anh sờ lên trán cô: “Hôm nay, em làm sao vậy? Bị sốt hả?”

Cô gạt tay ra: “Bộ anh không hiểu tiếng người hả? Tôi đã nói là tôi không quen mà!”

Anh nắm chặt tay cô.
Cảnh này vô tình đã bị Cao Trường Phong nhìn thấy.
Anh chạy đến, gạt tay anh ra: “Anh làm gì vậy hả?”

Cao Trường Cung ngơ ngác: “Ủa? Hai người quen nhau hả?”

Cao Trường Phong nắm lấy tay cô, và nói: “Anh hai, đây là Hàn Yên Nhi.
Bạn gái của em?”

Anh ngạc nhiên: “Sao cơ?”

Cao Trường Cung rất tò mò vì sao Cao Trường Phong lại quen cô.
Và giữa cô và Hàn Tĩnh Chi quá giống nhau.


Anh tỏ ra không biết gì hết: “À, mẹ bảo anh đến đây đón hai đứa.
Mình về đi!”

Anh mở cửa xe cho hai người họ lên.
Thấy Cao Trường Phong nhẹ nhàng bế cô lên xe.
Anh cứ nghĩ rằng cô đang nhõng nhẽo, nhưng khi Cao Trường Phong mang chiếc xe lăn bỏ vào cốp.
Anh mới hỏi: “Ủa? Chiếc xe lăn này?”

Cao Trường Phong ghé vào tai anh, thì thầm: “Yên Nhi cô ấy không đi được.
Đây là phương tiện mà cô ấy hàng ngày hay đi đó anh!”

Anh nghe xong càng nghi ngờ.


” Thôi, lên xe đi!” _anh hối thúc

Ở trên xe, không khí khá căng thẳng.
Chẳng ai nói chuyện với ai.


Anh bỗng dưng hỏi: “À, hai đứa quen nhau khi nào vậy?”

Hàn Yên Nhi ngồi im lặng.
Thấy cô chẳng nói gì, Cao Trường Phong nói: “Bọn em học chung trường, chung lớp.
Bọn em quen nhau được 3 tháng.”

Anh nghĩ bụng: “3 tháng? Bằng thời gian mà mình quen với Tĩnh Chi.”

Họ đã về tới Cao gia.


(Cao gia là một gia tộc giàu có, và quyền quý.
Con cháu trong dòng tộc cũng phải xinh trai đẹp gái, phải có tài.
Nếu như không được một trong hai cái trên, những người đó sẽ không được tôn trọng.)

“ting toong”

Ông bà Cao đi ra mở cửa.
Xe của anh đi vào trong.
Hai anh em bước ra khỏi xe, Cao Trường Phong lấy xe lăn ra đỡ Yên Nhi ra khỏi xe.

Bà Cao với gương mặt lạnh lùng quyết đoán, bước lại gần cô.
Đưa tay ra: “Chào con! Con là Yên Nhi.
Bạn gái của Phong, đúng không?”

Cô lễ phép cầm lấy tay bà: “Con chào bác Cao.
Dạ vâng, con là Hàn Yên Nhi bạn của anh Phong à!”

Bà ấy chăm chú nhìn đôi bàn tay.
Đôi bàn tay gầy guộc của cô.
Bà nghĩ bụng: “Có vẻ như con nhóc này khá là đảm đang.
Nhưng về học thức thì…
chắc cũng trung bình.”

Nói rồi bà Cao khoác lấy tay ông Cao.
Mời cô và hai anh em đi vào nhà.


Cô ngồi lên ghế, anh và Cao Trường Phong cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Bà Cao nhìn thấy vậy, nói: “Cung! Con làm gì mà nhìn bạn gái Phong chằm chằm vậy? Thấy em ấy đẹp quá hả? Bây giờ, con đi kiếm một đứa về làm vợ, muốn nhìn gì thì nhìn.
Hay là để mẹ đi kiếm cho con nhé?”

Anh xua tay: “Dạ thôi! Con thấy em dâu đẹp quá nên nhìn vậy thôi chứ không có gì đâu mẹ.”

Lúc này, một bà vú ra gọi: “Dạ mời ông bà, mời hai cậu, mời cô vào dùng cơm!”

Ông bà Cao, Cao Trường Cung ngồi vào bàn ăn một cách dễ dàng.
Nhưng cô thì được Cao Trường Phong đỡ lên ghế.


Bà vú bê nồi cơm ra.
Cô dịu dàng: “Vú ơi! Để con.”

Cô bới cơm cho ông bà Cao và hai anh em.
Bà Cao nhìn vậy nghĩ bụng trong đầu: “Con bé Hàn này có vẻ có giáo dục đó.
Biết như vậy là tốt.
Coi như là thêm một điểm tốt nữa.”

Vào bữa cơm, cô mời mọi người dùng bữa và gắp những miếng ngon vào bát cho ông bà Cao: “Dạ con mời hai bác!”

Lúc này, bà Cao chỉ biết mỉm cười.
Ông Cao vốn là người rất hiền lành.
Mọi chuyện trong nhà đều một mình bà Cao gánh vác.


Bữa cơm qua đi.
Ăn xong, ông bà Cao và hai anh em ra ghế ngồi.
Cô thấy bà vú bê mâm bát.
Cô nói: “Vú gọi trái cây mang ra cho hai bác và hai anh em đi ạ.
Để con rửa cho!”

Bà vú lấy trái cây ra gọt rồi mang ra cho ông bà Cao và hai người kia.
Cô thì đang rửa bát.

Thấy bà vú bê đĩa trái cây ra, bà Cao hỏi: “Vú Năm à, vú mang trái cây ra vậy ai rửa bát? Con bé Hàn đâu rồi?”

Vú Năm để đĩa trái cây xuống bàn, nói: “Dạ thưa bà, cô Hàn đang rửa hộ tôi đống bát trong nhà ạ! Mà bà chủ à, tôi thấy cô Hàn siêng năng và chịu khó quá, lại còn lễ phép nữa.
Bà đúng là khéo chọn!”

Nói rồi vú Năm đi vào trong bếp.
Bà Cao vỗ nhẹ vào vai Cao Trường Phong và nói: “Cậu không biết vô phụ giúp với con bé à? Để nó một mình rửa bát, tội nghiệp cho nó.
Đi vào!”

Cao Trường Phong đi vào trong, thấy cô đang miệt mài rửa đống bát.
Anh từ đằng sau, ông lấy cô.
Cô giật mình: “Làm gì vậy? Tôi đang rửa bát đó.
Cẩn thận dơ đó!”

Anh ghé sát vào tai: “Mẹ tôi đang nhìn đó.
Cố gắng diễn cho tốt vào.”

Cô nghe vậy, liền ngọt ngào: “Anh yêu à~, ra ngoài đi.
Kẻo dơ người đó~.”

Ông bà Cao thấy hai người hạnh phúc như vậy, thì thầm với nhau.


” Anh! Anh còn nhớ cái hồi mà em về ra mắt với giá đình anh không?” _ bà Cao nói

” Suỵt! Anh nhớ chứ, có chuyện gì hả?” _ Ông Cao nói

” Hồi đó, mẹ bắt em về làm bao nhiêu việc.
Còn anh thì ngồi lên ghế gác chân.
xem ti vi chẳng thèm điếm sỉ gì đến em.
Nhớ lại mà em tức.”

Ông Cao dỗ dành: “Hồi đó khác, bây giờ khác.
Em thấy chưa, từ khi anh cưới em về làm vợ.
Chẳng phải sung sướng sao?”

” Hứ!”

Anh nãy giờ nhìn cô và Cao Trường Phong, ông bà Cao.
Anh nghĩ bụng: “Mé, bị ăn cơm tró.”


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.