Cô Vợ Sát Thủ Của Tổng Tài Máu Lạnh

Chương 46: Hắn là người của ta


Đọc truyện Cô Vợ Sát Thủ Của Tổng Tài Máu Lạnh – Chương 46: Hắn là người của ta

Một căn biệt thự ở ngoại ô

Căn biệt thự này hoàn toàn độc lập một mình trơ trọi giữa không gian này làm cho người ta có cảm giác ghê gợn. Đây là một nơi cực kì thích hợp làm chuyện xấu

Khắp mọi nơi trong biệt thự đều mang một vẻ âm u, không khí tràn đầy mùi máu tanh.

Trong phòng khách, một nữ sinh lười biếng ngồi trên sô pha sau lưng là những tên ăn mặc nhiều màu sắc nhìn qua như một đám ô hợp. Nữ sinh mặc áo sơ mi trắng, váy ca rô đỏ, toàn thân đều toát lên vẻ quý tộc, tóc dài xoăn đến eo, gương mặt tinh xảo hoàn toàn trái ngược với đám ô hợp phía sau

Kế bên là một người đàn ông mập mạp, bộ dạng vô cùng chân chó cười nói

“Cô K, giao dịch của chúng ta cũng xong đợi một lát người của tôi sẽ mang tiền tới ngay”

Nữ sinh không mở miệng cũng không chia cho gã một ánh mắt. Đôi mắt đẹp nhìn vào xác chết dưới chân, toàn thân phát ra hơi thở chết người. Gã đàn ông mập mạp liên tục đổ mồ hôi cô gắng giảm sự tồn tại của mình. Một nam sinh từ sau lưng cô bước lên, hắn mặc một chiếc áo màu vàng đầu cũng nhuộm vàng trên cổ treo một chiếc headphone màu đen viền xanh lá, khóe miệng treo một nụ cười tươi rói, làm người ta cảm thấy ấm áp, hắn túm xác chết bằng một tay lôi đi, xác chết đột nhiên vùng vẫy muốn bỏ chạy.

Nam sinh trên mặt vẫn treo một nụ cười ấm áp cất giọng

” Ấy chà, thế mà vẫn còn sống”

Giọng hắn nghe rất hay, nghe như mùa xuân đang đến sự ấm áp ôm lấy mọi người. Nhưng “xác chết” không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệt, miệng van xin

“Mau giết tôi, cầu xin cái người… ”

Nam sinh áo vàng tỏ vẻ không hài lòng


“Ngươi a… Ta cũng không phải sài lang hổ báo, đến chúng ta cùng nhau chơi đùa”

“xác chết” mặc trắng bệt miệng kêu không ngừng

“Không…. Không…. Đừng…. ”

Ông ta nhanh chóng bổ nhào qua bàn đá bên cạnh, dùng đầu đập vào góc bàn bén nhọn nhanh chóng bỏ mạng. Nam sinh bĩu môi, nắm cổ áo hắn kéo ra ngoài

Người đàn ông mập mạp bên cạnh không dám nói một lời. Hắn cùng người đàn ông này đấu đá nhiều năm như vậy, hãm hại lẫn nhau không gọi là ít. Bất quá, giờ hắn chết như vậy liền có cảm giác nói không nên lời nhưng như vậy hắn hẳn được toàn thây nếu mà rơi vào tay tên kia…. Người đàn ông mập mạp không dám nghĩ tới. Lại nhìn thiếu nữ bên cạnh, cười lấy lòng

“Cô K lần này cám ơn cô ra tay giúp đỡ. Đây là chút lòng thành của tôi”

Nói xong hắn nhanh chóng đưa một chiếc thẻ ra. Hạ Trúc Băng liếc mắt nhìn, một nam sinh tóc bạch kim phía sau bước lên nhận lấy. Người giống như người lúc nãy y đúc. Nhưng mà ngoại trừ khuôn mặt, cho dù là quần áo hay khí chất hoàn toàn khác nhau.

Nam sinh này luôn luôn lạnh nhạt, lại thêm một thân âu phục đen làm cho hắn giống như quý tộc phương Tây, bao tay trắng ôm lấy những ngón tay thon dài, ánh mắt hắn không hề chứa bất kì tạp chất nào nhưng lại lạnh thấu tận tâm can. Khí chất hắn toát ra chính là cao quý ưu nhã như thân sĩ, cao cao tại thượng như một kẻ bề trên. Nhận tấm thẻ từ tay gã đàn ông sau đó lập tức quay về phía sau

Lúc này người của gã đàn ông đã đến tay xách theo bốn cái vali màu đen

“Cô K, đây là tiền của cô”

Gã đàn ông cười lấy lòng

Hai người phía sau nhanh chóng bước lên nhận lấy vali. Đúng lúc đó nam sinh áo vàng lúc nãy trở lại cũng mang theo một người

Nam nhân bị hắn lôi ra toàn thân là máu, ý thức cơ hồ muốn mất đi. Nhưng nam sinh căn bản không để ý tới mang hắn đến bên chân Hạ Trúc Băng. Hạ Trúc Băng nhướng mày. Người này….

“Đây là người tôi giam giữ, không ngờ hắn lại chạy thoát”

Gã to béo chân chó lên tiếng

“Hắn đắc tội ngươi?”

Hạ Trúc Băng từ đầu luôn im lặng chậm rãi mở miệng

“Không có. Nhưng hắn đắc tội người quen của tôi, người ta nhờ tôi giam hắn lại”

“Ồ…. Ngươi dùng hình”

Hạ Trúc Băng thản nhiên mở miệng, nhưng làm cho gã béo thấy lạnh sống lưng. Hắn càng cuối thấp đầu

“Không không… Là do hắn bỏ trốn bị người của tôi bắn trúng”


Hạ Trúc Băng lạnh lùng nhìn gã béo làm hắn ta theo bản năng run lên

“Ngươi biết hắn ta là người của ai không”

Gã béo hơi ngập ngừng. Kì thực người này chỉ là một thương nhân, nhưng đắc tội người quen của hắn nên người ta nhờ hắn giúp đỡ nên hắn mới ra tay bất quá tên này khó đối phó khó khăn lắm hắn mới tóm được. Bây giờ nghe vậy có lẽ tên này lai lịch không nhỏ

“Hắn là người của ta”

Không đợi tên béo kịp phản ứng, Hạ Trúc Băng đã nhanh chóng đáp. Tên béo nghe xong lập tức run rẩy, đổ mồ hôi lạnh, hắn ta quỳ bịch xuống đất hoàn toàn không có bộ dáng mà một lão đại nên có

“Cô….. Cô K… Tôi không biết….. Tôi không biết hắn là người của cô…. ”

Hạ Trúc Băng cũng không có phản ứng gì

“Ai làm hắn bị thương”

Gã béo nhanh chóng chỉ vào gã vệ sĩ ở phía sau

“Là…. Là hắn… ”

“A… Vậy để lại mạng đi ”

Hạ Trúc Băng lạnh nhạt đáp. Không nhìn ra cảm xúc vui buồn cũng không có sát khí, nhưng lại làm cho gã vệ sĩ cảm thấy lạnh sống lưng

Lạnh, lạnh thấu tận tim gan. Ánh mắt nhìn gã không khác gì vật chết

Gã vệ sĩ mở miệng… Nhưng chưa kịp nói gì đã đầu lìa khỏi cổ ngã xuống trước mặt béo lão đại

Béo lão đại run rẩy càng lợi hại hơn, mà người ra tay thủ pháp quỷ dị, thân thủ nhanh nhẹn trái ngược với thân hình mũm mĩm của hắn


“Vô Ảnh”

Hạ Trúc Băng kêu một tiếng. Sát thủ có thân hình mũm mĩm kia nhanh chóng cúi đầu đợi lệnh

” Ta muốn một ngón tay của Hắn”

Hạ Trúc Băng chỉ vào béo lão đại làm hắn sợ xanh mặt

“Không…. Không… Cô K…. ”

Hạ Trúc Băng cắt lời gã

“Đây là cảnh cáo. Lần sau không nên động vào người của ta”

Vô Ảnh cung kính đứng bên cạnh

“Lão đại, ngài muốn ngón nào, ở tay trái hay tay phải ”

Hạ Trúc Băng quăng lại hai chữ tùy ngươi sau đó mang người rời đi

***

Mỗi ngày đều cố gắng gõ chữ. Mau cho ta sao để tiếp tục gõ điiiii


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.