Đọc truyện Cô Vợ Sát Thủ Của Tổng Tài Máu Lạnh – Chương 17: Em và không phải em
Hoàng Đế Cung. Khu biệt thự nổi tiếng đắc đỏ nhất thủ đô. Biệt thự số 7
Chiếc xe limousine tiến vào gara. Từ trong xe, một nữ hài tử thân hồng y chui ra. Không để ý người khác nhanh chóng chạy vào nhà
Trịnh Diệc Phàm bước xuống xe, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ. Không nhanh không chậm theo sau cô vào nhà
Anh theo cô lên lầu. Cửa đã bị khóa trái. Trịnh Diệc Phàm chỉ phải thở dài
Là anh quá gấp gáp chăng?? Cô vừa mới bị tổn thương, hắn lại cưỡng ép cô ấy. Xem ra sau này không dễ dàng
Qua một buổi sáng. Trịnh Diệc Phàm mang thức ăn đến phòng Hạ Trúc Băng
“Cộc cộc”
Trong vẫn không có tiếng hồi đáp, Trịnh Diệc Phàm trong lòng lo lắng, nhanh chóng phá cửa đi vào
Cửa phòng mở tung ra, Hạ Trúc Băng cũng kéo chăn ngồi dậy. Nhìn nam nhân đứng nơi cánh cửa kia mỉm cười
“Sao thế, có chuyện gì à??”
Trịnh Diệc Phàm nhìn người đang cười rạng rỡ kia. Mắt xẹt qua một tia biến hóa, môi mím thành đường thẳng. Sảy bước dài đến trước mắt Hạ Trúc Băng, bàn tay to lớn để vào hai bên má cô
Nơi đó vẫn còn ươn ướt. Mở miệng có chút tức giận
“Tại sao? “
“Sao cơ?? “. Hạ Trúc Băng cau mày
Trịnh Diệm Phàm ôm cô vào lòng, tựa vào khuôn ngực rắn chắc
“Tại sao phải ép bản thân mình, em là con gái, không cần phải quá mạnh mẽ”
“Anh mặc kệ, trước những người khác em mạnh mẽ như thế nào. Nhưng trước mặt anh em không cần phải cố gắng như vậy “
“Em cứ yếu đuối. Anh sẽ thay em mạnh mẽ, bảo vệ em. Như vậy, có được không??”
Trịnh Diệc Phàm vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng cô tựa như an ủi. Nụ cười trên mặt Hạ Trúc Băng cứng lại. Nước mắt cũng thi nhau rơi xuống. Chiếc áo sơ mi màu đen bị ước một mảng
Không biết qua bao lâu, người trong lòng đã nín khóc. Ngửi mùi hương đặc trưng của riêng anh, bất giác khiến cô cảm thấy an tâm, chìm vào giấc ngủ
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sửa sang gối,kéo chăn đắp cho cô, anh đưa ngón tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên má. Nhìn cô ngủ, Trịnh Diệc Phàm con ngươi xẹt qua tia u ám. Nhanh chóng bước ra ngoài
***************
Buổi sáng nắng chiếu qua cửa sổ. Người trên giường vẫn còn cuộn mình trong chăn
Trịnh Diệc Phàm đem thức ăn đến, đặt vào tủ nhỏ cuối giường. Sau đó đến bên người còn đang ngủ kia. Ánh mắt cưng chìu sủng nịnh, ngắt yêu chiếc mũi nhỏ
“Heo nhỏ, em mau dậy đi. Không, sẽ muộn đó “
Hạ Trúc Băng từ trên giường ngồi dậy, đầu cuối xuống làm người ta không thấy rõ cảm xúc của cô lúc này
Trịnh Diệc Phàm cười ôn nhu, xoa đầu cô
“Được rồi, mau rửa mặt, rồi ăn sáng. Anh đưa em vào trường “
Trịnh Diệc Phàm vừa xoay người, đã nghe phía sau lên tiếng
“Tại sao?? “
Trịnh Diệc Phàm ngạc nhiên xoay ngừng lại “Sao thế? “
“Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy “
Trịnh Diệc Phàm nhăn mày “Anh không tốt với em, thì tốt với ai? “
“Vậy tại sao…. Tại sao lại là tôi”. Hạ Trúc Băng giọng nói mang chút run rẩy. Hai tay nắm chặt chăn. Ngẩng đầu lên đã là nước mắt đã chảy dài
“Tại sao lại là tôi??? Bao nhiêu phụ nữ như vậy, đẹp hơn tôi, hiền lành, dịu dàng, tốt hơn tôi… Tại sao anh lại chọn tôi”
Trịnh Diệc Phàm nhanh đến bên cạnh, một chân khụy lên giường. Ôm lấy Hạ Trúc Băng vào lòng
“Anh không biết… Kì thực đến anh cũng không biết sao mình lại tốt như vậy với em”
“Nhưng thế giới của anh, chỉ có phân biệt. Chính em và không phải là em”
“Anh nghĩ có phải hay không anh điên rồi?? “
“Em không phải người tốt, anh biết. Anh cũng chẳng phải kẻ tốt lành. Bàn tay anh dính đầy máu tanh.. Tiểu Băng, anh kinh khủng như vậy, giết người không gớm tay. Nếu em đã là kẻ máu lạnh, thì anh đây cũng là Quỷ vương của hắc đạo. Anh không tin có người máu lạnh hơn quỷ vương. Chúng ta, trời phối một đôi. Vậy em có chê anh không?? “
“Em… “. Hạ Trúc Băng nói hết đã bị cướp lời
“Em không cần phải chấp nhận bây giờ. Anh sẽ đợi em. Anh chờ em. Cho anh một cơ hội yêu em. Có được không? “
Hạ Trúc Băng mím môi. Nặng nề gật đầu
Trịnh Diệc Phàm nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vươn trên má. Đặt một nụ hôn lên môi mềm mại