Cô Vợ Sát Thủ Của Tổng Tài Máu Lạnh

Chương 14: Hồi tưởng (3)


Đọc truyện Cô Vợ Sát Thủ Của Tổng Tài Máu Lạnh – Chương 14: Hồi tưởng (3)

Âu Dương Nam Hàn nhìn Hạ Trúc Băng cười quỷ dị.

-K. Cô đột nhập vào Âu Dương căn cứ. Khi truyền ra ngoài, có phải là làm danh tiếng Âu Dương thị bị ảnh hưởng a. Âu Dương Nam Hàn tà mị nói. Ánh mắt không ngừng di chuyển dò xét cô.

Cô gái trước mắt hắn thực là K, kẻ gảy đàn dưới ánh trăng, sát thủ đứng đầu Death, là một nhân vật quyền lực sánh ngang hiệu trưởng Nightfall.

Âu Dương Nam Hàn thân là đồng học Nightfall như Death. Xét về kĩ năng không ai qua được hắn, xét về tàn nhẫn hắn không thua một ai. Dưới danh Hắc hiệp sĩ hắn làm chủ cả bầu trời Kyoto, hắc bạch lưỡng đạo trước hắn đều quy phục. Tuy nhiên vị trí của hắn chỉ đứng thứ 6 của Nightfall, quyền lực của hắn trong Thập đại Ám Vương hoàn toàn thua Death. Nhưng vẫn còn một người là ai, ai dám đẩy hắn xuống hàng thứ 6 này. Dù hắn sử dụng bao mưu mẹo cũng không tìm ra người đó cùng danh tính của Death.

Giờ đây người mạnh nhất Nightfall hiển nhiên đứng trước mặt hắn. Đây là ý trời,là ông trời giúp hắn. Nếu hắn hạ K thì hắn là người quyền lực của Nightfall. Hắn sẽ là ông hoàng của thế giới ngầm Nhật Bản, à không, với danh tiếng Nightfall hắn có thể làm chủ cả thế giới

Tuy nhiên, cô gái nhỏ này có thật là K. K sẽ không bao giờ để bản thân lọt vào vòng vây dễ dàng như vậy. Hơn nữa hắn không nghĩ, một cô gái nhỏ trói gà không chặt lại có thể là thiên hạ đệ nhất Ám chi Vương (nhìn mặt mà bắt hình dong ==). Dù sao thà giết lầm còn hơn bỏ sót, vì ngôi vương chí tôn của thế giới ngầm sớm sẽ là của hắn.

Âu Dương Nam Hàn ra lệnh cho người vây bắt Hạ Trúc Băng. Đám người đồng loạt xông lên. Hạ Trúc Băng híp mắt, phát ra tia lạnh lẽo đến kinh người, điêu luyện né những đòn tấn công của bọn thuộc hạ. Cô lách mình né đòn đồng thời chưởng một chiêu vào người bọn chúng. Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt trước con mắt kinh ngạc của Âu Dương thiếu.

Nữ tử bé nhỏ nhưng võ công lại cao cường, một mình hạ hết đàn em của hắn. Âu Dương Nam Hàn nhếch miệng, bước về phía Hạ Trúc Băng. Hạ Trúc Băng mặt không biến sắc nhìn theo nhịp di chuyển của hắn. Cả hai không hẹn cùng rút súng chĩa vào đối phương

-K. Cô chĩa súng vào senpai (đàn anh) của mình như vậy. Thật là thất lễ a.. Âu Dương Nam Hàn nhếch mép. À ta cũng thất lễ thật, ta thật không biết ngươi là nam hay nữ. Gọi như vậy…..không biết có thất lễ Nhất Vương không


**Dù Âu Dương Nam Hàn chỉ là Lục Vương. Nhưng do anh lớn hơn Hạ Trúc Băng nên gọi là senpai***

– Thân sát thủ thiên biến vạn hóa. Muốn nam thì là nam, muốn nữ thì là nữ. Ta không để tâm nên LỤC VƯƠNG ngài muốn gọi sao mà chẳng được. Hạ Trúc Băng nhấn mạnh cấp bậc của hắn

Những lời của cô làm cho Âu Dương Nam Hàn phát hỏa. Hắn dù xét về chiến công cùng thành tích chưa từng thua ai. Cái danh Lục Vương này hắn thật muốn đem nó tống đi. Nay lại bị cô đem ra làm trò đùa, cục tức này hắn đúng nuốt không trôi.

Âu Dương Nam Hàn trong mắt hằn tia máu ngón tay thon dài bóp còi súng toan giết Trúc Băng. Hạ Trúc Băng linh hoạt lách mình sang phải tránh viên đạn bay đến. Viên đạn sượt qua vai trái cô làm nơi đó chảy chút máu. Hạ Trúc Băng sắc mặt không đổi ngón trỏ bóp còi súng,coi như ăn miếng trả miếng, nhắm vào vai trái Âu Dương Nam Hàn mà bắn. Viên đạn không có mắt nên cắm đúng vào vai Âu Dương Nam Hàn

Âu Dương Nam Hàn trúng đạn, tay không tự chủ buông súng,ôm lấy bả vai trái, khụy xuống đất

Hạ Trúc Băng nhanh chóng phóng dây từ trong chiếc nhẫn quấn lấy khẩu súng đồng thời thu về phía mình. Cô không nhân nhượng bắn thêm một phát vào đùi phải của Âu Dương Nam Hàn, sau đó nhanh chóng rời đi

Âu Dương Nam Hàn nổi giận lôi đình, hướng về phía Hạ Trúc Băng quát:”Đuổi theo cô ta. Bắt cô ta mang về”. Đám lính nhận được lệnh lập tức đuổi theo Hạ Trúc Băng

Căn cứ Âu Dương thị nằm ở núi Côn Dương, địa hình phức tạp. Hơn nữa, núi này nằm ở tận rừng sâu, có nhiều thú dữ nếu không biết đường bí mật đặc biệt của Âu Dương thị, chỉ e khó có mạng đi về.

Mà Hạ Trúc Băng đã vô tình phát hiện tấm bản đồ trên người hai tên áo đen bắt cô khi nãy. Nên cô dễ dàng đến được tầng hầm dưới lòng đất của căn cứ Âu Dương. Hạ Trúc Băng theo bản đồ tìm thấy đường hầm dẫn ra ngoài. May mà lúc nãy cô đã lấy vân tay tên áo đen bằng miếng băng keo trong. Với dấu vân tay đó cô dễ dàng mở cánh cửa đi vào đường hầm. Chẳng mấy chốc cô thoát ra ngoài


Âu Dương Nam Hàn như đoán được đường đi của cô đã cho đám lính đuổi theo.

Hạ Trúc Băng ra khỏi núi đến đường lộ lớn. Vô tính thấy chiếc xe ô tô màu đen đi ngang (nói thiệt ta mù xe cộ nên không biết kêu bằng gì thoi thì kêu đại), chiếc xe dừng lại trước mặt Hạ Trúc Băng. Cửa kính từ từ hạ xuống. Tài xế trong xe không ai khác chính là Lương Cung Bằng. Anh nở nụ cười tươi nhìn Hạ Trúc Băng:”Có muốn đi nhờ không, Sở tiểu thư”

Hạ Trúc Băng không đáp, nét mặt không đổi, nhanh chóng ngồi vào ghế cạnh tài xế. Lương Cung Bằng thấy vậy cười vui vẻ, phóng xe lao đi

Xe lao đi được nửa đường, lập tức có hai chiếc xe theo sau. Lương Cung Bằng nheo mắt:”Sở tiểu thư, có phải cô gây thù gì không a? “

Hạ Trúc Băng mặt không biến sắc nhìn qua kính chiếu hậu, nhàn nhạt nói:”Như anh thấy đấy. Tôi đang chạy trốn. Đó là thuộc hạ của chủ nợ “. Giọng cô nhẹ nhàng, bình thản, cứ như đây là việc hàng ngày. Lương Cung Bằng cười to. “Sở tiểu thư, cô thật thú vị a” (Ta không biết thú vị chỗ nào, tác giả lắc đầu)

Điều Hạ Trúc Băng cô lo bây giờ là nếu bọn chúng tấn công, thì cô phải đáp trả để bảo toàn tính mạng. Đồng nghĩa với việc thân phận bại lộ. Nếu chuyện đó xảy ra, cô sẽ không do dự mà xuống tay với Lương Cung Bằng. Tuy nhiên, về tình về lý, là anh ta cứu cô 1 mạng, nên nếu ra tay, cô lại là bội nghĩa vong ơn

Hai chiếc xe đuổi tới, người đàn ông trong xe không kiên nể nổ súng, làm bánh xe của xe Lương Cung Bằng nổ, cư nhiên gây mất thăng bằng. Lương Cung Bằng trong xe cùng Hạ Trúc Băng nhanh chóng tháo dây an toàn. Hắn mở cánh cửa bên cô, đồng thời ôm cô nhào xuống đường, dùng thân che chở cô. Chiếc xe theo đà tông vào rào sắt của đường rồi rơi xuống vực

Người trong xe chiếc xe phía trước nổ súng. Lương Cung Bằng dường như cảm nhận được, linh hoạt lách thân mình vừa vặn hứng viên đạn vừa bay đến. Hạ Trúc Băng xanh mặt nhìn Lương Cung Bằng ngả xuống. Hai chiếc xe cũng vừa vặn chạy đến

Người trong xe,4 tên cầm súng bước ra. Họ nghĩ đối phó một cô gái mà 4 người là quá nhiều,chỉ cần một người trong bọn họ là được nhưng chủ nhân ra lệnh họ đâu dám cải.


Như một cơn gió thoáng qua, trước khi họ kịp nhận ra, thì đầu đã lìa khỏi cổ. Hạ Trúc Băng đỡ Lương Cung Bằng vào trong xe, mà không quay đầu nhìn 4 xác chết đã không còn đầu đang từ từ ngã xuống. Đây là kết cục của kẻ muốn tấn công K. Cô làm việc chỉ trong chớp mắt với sợi dây mảnh như dây đàn, được Death đích thân chết tạo

****

Tại bệnh viện. Hạ Trúc Băng ngồi nhìn Lương Cung Bằng đang ngủ trên giường. Do được đưa đến bệnh viện kịp thời nên anb không nguy hiểm tính mạng và viên đạn cũng không ngay tim

Chợt người trên giường cử động ngón tay. Hạ Trúc Băng hoảng hốt, nét mặt không che dấu được sự vui mừng

-Lương Cung Bằng… Lương Cung Bằng cậu không sao chứ???

Lương Cung Bằng từ từ mở mắt, miệng mĩm cười nhìn cô

-Tuyết Nhi, cậu không sao chứ. Bọn chúng đâu rồi

-Mình không sao. Cũng may cảnh sát tới bọn họ bị bắt rồi

-Vậy thì tốt cảnh sát có làm khó cậu không. Lương thiếu gia lo lắng

Hạ Trúc Băng lắc đầu. Cô sớm đã không kiềm được nước mắt. Đang khóc vì Lương Cung Bằng, nghe tới cảnh sát, cô trong lòng thầm dè bỉu. Đến hiện trường biết đó là tác phẩm của cô, bọn họ sẽ không theo nữa mà tự động từ bỏ. Nên cô còn lo cảnh sát tới sao


Lương Cung Bằng thấy Hạ tiểu thư khóc liền lên tiếng

-Bị thương thế này mà được mỹ nhân lo lắng. Quả thật đáng giá

Hạ Trúc Băng bỉu môi

-Nếu không còn mạng liệu có đáng

Lương Cung Bằng không suy nghĩ:”Rất đáng. Nè Sở Tuyết Nhi”

-Sao thế

-Tớ vì cậu mà bị thương. Không lẽ cậu không nên làm gì sao

-Tôi cũng không nhờ cậu cứu. Hạ Trúc Băng bỉu môi.. Thế cậu muốn sao??

-Làm bạn gái của tôi

Hạ Trúc Băng hết sức bất ngờ. Chỉ cuối đầu không đáp. Căn phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiếng quạt trần


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.