Đọc truyện Cô Vợ Quyến Rũ Của Trùm Hắc Đạo – Chương 7: Queen Black Rose
Cô nghe anh nói xong, không dám nhúc nhích. Lúc này, anh chàng tóc xanh nhìn Liệt Dật rồi nhìn Hi Tuyết nói:
– Lão Tam, cô bé xinh đẹp này là ai vậy?
Anh ta lắc lắc ly rượu, ánh mắt hứng thú nhìn về phía cô.
Hai người kia cũng tỏ ra muốn biết, anh ôm chặt cô lạnh nhạt lên tiếng:
– Hàn Hi Tuyết, người phụ nữ của tôi.
Anh nhìn cô, ánh mắt ngọt ngào.
– À, thì ra là Tam Tẩu. Nhìn tẩu ấy dễ thương thật.
Anh chàng tóc nâu mị hoặc lên tiếng. Thật ra anh ta rất tò mò. Một người lạnh lùng như Lão Tam, xem phụ nữ như rác rưỡi mà cô có thể chinh phục được. Nhìn cô bề ngoài đầy quyến rũ và xinh đẹp, chẳng lẽ Lão Tam thích nóng bỏng sao.
Anh lườm cậu ta, hơi thở nguy hiểm nói:
– Nhất Dương, đừng đánh chủ ý vào phụ nữ của tôi.
Căn phòng bỗng chốc u ám, hàn khí tỏa ra khiến cho mấy ả sợ hãi.
Người phụ nữ của Liệt Dật anh, anh cũng có thể dòm ngó sao, hừ, mơ tưởng.
– Người tóc nâu – Nhất Dương đang đổ mồ hôi hột, cố nặn nụ cười nói với anh:
– không dám, không dám.
Nhất Dương cảm thấy sát khí rất nặng, phải nói là sức chiếm hữu của Lão Tam rất mạnh.
Anh thu lại tức giận bỗng căn phòng ôn hoà trở lại. Bỗng có một đôi giày cao gót vang lên, bước vào là một cô ả mặt đầy son phấn, thân như con rắn hay cọng bún gì đó. Mặc đồ hở hang đủ chỗ, nhất là bộ ngực Cup E của ả thật to.
Ả nhìn anh, tỏ ra say mê và khát khao, cô ta ước người đàn ông này là của cô ta. Cô ta ngạc nhiên nhìn cô trên đùi của anh, ánh mắt trở nên tức giận. Cô ta là ai? Tại sao lại ngồi lên đùi của Dật chứ?. Cô ta còn ko dám ngồi mà ả dám ngồi.
Cô ta tức giận, giọng điệu ỏng ẻo đi lại ôm anh, cô ta trừng mắt nhìn Hi Tuyết. Cô thấy cô ta ôm anh, mài đẹp nhíu lại, khó chịu, cô rời khỏi lòng anh ngồi xa anh ra. Liệt Dật thấy hành động của cô, ánh mắt tối sầm lại, nhìn cô ta, anh đẩy cô ta ra.
Cô ta bị đẩy ra, trong lòng tức tối. Nũng nịu nói với anh:
– Dật a ~~~ –
Anh không để ý tới cô ta, nhìn sang cô, chất giọng âm u:
– Lại đây. – Thấy cô tránh xa, anh có cảm giác mình bị ghét bỏ. Ko, anh ko cho cô ghét bỏ anh.
Đôi mắt tím ma mị nhìn anh, môi đỏ phun ra:
– Không.
Cô cứng đầu, mùi nước hoa của cô ta nồng nạc làm cô khó chịu. Anh lại toả ra hàn khí. Ba người kia thầm nuốt nước bọt, cô gái này, lá gan thật lớn.
Liệt Dật đứng dậy, đi về phía cô. Kéo cô đứng dậy, ôm cô vào lòng rồi cúi đầu hôn cô mãnh liệt. Chiếc lưỡi mò mẫn hàm răng của cô và quét hết mật ngọt. Khi cô không thở được, anh mới buông cô ra. Anh nâng cằm cô lên, hơi thở nóng bỏng nói:
– Em, cái người phụ nữ này. –
Cô chán ghét đẩy anh ra, nói:
– Người anh có mùi nuớc hoa, thật bẩn.
Người anh có mùi của cô ta, loại nước hoa gì như nước cống vậy, bốc mùi quá. Mọi nguời điều hít khí lạnh. Anh nghe cô nói, mặt trở nên ôn hoà. Nhìn cô, anh nhẹ nhàng nói:
– Đợi tôi.
– Anh bước đi vào phòng trong. Khoảng 10p sau, anh bước ra vs một bộ khác nhưng là áo sơmi và quần dài đen hết. Anh bước tới trước mặt cô, ôm cô ngồi xuống để cô ngồi vào lòng mình, mặt để vào tóc cô, mùi Lavender khiến lòng anh ổn định.
– Em vừa lòng?
Anh cưng chiều hỏi cô, anh vui khi cô ko ghét bỏ anh, chỉ là tính cô không thích nước hoa, anh cũng vậy. Cô gật đầu, khuôn mặt vẫn lạnh băng như trước.
Cô ta nãy giờ chứng kiến tất cả, mà Nhất Dương, Thiên Vũ ( Tóc xanh) và Kỳ Phàm ( Tóc đỏ) cũng rất ngạc nhiên. Lão Tam có giọng điệu như vậy từ khi nào. Còn một điều ba anh đang thắc mắc, cô… Là ai???
Mỹ Linh tức tối đến đen mặt, sức chịu đựng tới giới hạng, ả quát:
– Con đi***, cô nghỉ mình là ai, hoàng hậu sao? Hứ, cũng là hạng đàn bà leo lên giường đàn ông thôi.
Ả Mỹ Linh khó chịu, người đàn ông này là của cô ta, của một mình cô ta.
Ả không biết lời của ả đã đả kích tới anh, anh nắm chặt tay định đứng dậy thì cô khẽ vỗ vai anh, ý là bảo anh đừng lo. Cô đứng dậy, bước tới trước mặt cô ta, lạnh lùng nói:
– Cô nói ai là con đi***, nhìn lại cô đi, rồi hãy phán xét.
Đúng vậy, trước khi nói người ta hãy nhìn mình lại.
Ả tức giận, giơ ta định đánh cô thì cô nắm trụ tay ả lại. Cười lạnh, ngón tay mò vào lỗ tai cô ta. Rút ra, là máy nghe! Cô cầm trên tay cái máy nghe nho nhỏ. Quăng xuống chân rồi đạp xuống. Thấy cô ta đứng run người.
Cô nhếch môi cười lạnh, quay về ngồi Sofa, chéo chân như khí chất nữ vương, nói:
– Cô tới đây thi hành nhiệm vụ? Đặc công?
Cô móc khẩu súng lục M1911, vuốt ve nó nhưng ánh mắt vẫn lạnh và sắc bén. Nhất Dương, Thiên Vũ và Kì Phàm nhìn cô, ánh mắt có chút ngạc nhiên, cô gái này…
Mỹ Linh vai cô ta run bần bật, lắp bắp nói:
– Tôi… Tôi..
Chuyện cô ta là đặc công, bị cô biết hết. Cô nhìn cô ta, lạnh lùng nói:
– Nhiệm vụ của cô là tiếp cận Dật? Hừ, quá ngây thơ rồi. Con mắt của tôi có thể thấy cô làm gì.
– cô nói xong, lấy chiếc áo Vest ngoài của anh, lấy máy nghe lén nhỏ.
Cô ta trợn mắt, nói:
– Sao cô biết? Cô là ai?
Đôi môi anh đào cong lên, bước tới chỗ cô ta, lạnh nhạt nói:
– Nhớ lại, tôi là ai?
Cô giở cằm cô ta lên, cười cười khiến người ta lạnh thấu xương.
Cô ta nhìn cô một lúc, sau đó sợ hãi lùi ra phía sau, hét lớn:
– Sát thủ Queen Black Rose của thế giới ngầm.
Queen Black Rose? Công chúa hoa hồng đen hoặc công chúa bóng đêm? Là cô?