Đọc truyện Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội – Chương 32: Ôi Tôi Thật Là Lợi Hại
Mộ An An nhìn Trần Hoa, Trần Hoa vừa cúp điện thoại, sắc mặt tái nhợt, bắt đầu lo lắng dậm chân.
“Sao vậy?” Mộ An An hỏi.
Trần Hoa nắm lấy tay Cố An An, lo lắng nói: “An An, mẹ tôi ngất xỉu, còn cha tôi và em trai tôi không có ở đó.
Hàng xóm vừa đưa bà ấy đến bệnh viện.
Tôi phải đi qua xem có chuyện gì không.”
” Vậy thì cậu nhanh qua đi.”
“Nhưng đồng hồ…”
“Tôi sẽ lấy đồng hồ cho cậu, ngày mai tôi sẽ đưa bệnh viện cho câu.”
Mộ An An cũng chỉ nói đơn giản, kéo Trần Hoa quay lại, vẫy dừng một chiếc taxi bên đường.
Trần Hoa trước khi lên xe, cô đang nắm tay Mộ An An, “An An thật sự cảm ơn cậu, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho cậu.”
Cửa xe đóng lại.
Cho đến khi xe rời khỏi phố cổ, Mộ An An lúc này mới xoay người đi về phía con hẻm.
Con hẻm này thực sự khó chịu.
Mộ An An ngay lập tức tăng tốc độ, nghĩ đến việc băng qua con hẻm này càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên……
Khi Mộ An An đi được nửa đường, cô đột nhiên cảm thấy phía sau có một trận náo động, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng xe máy.
Mộ An An cảnh giác nhìn lại, thấy một vài chiếc xe máy đang lảng vảng ở phía sau con hẻm.
Sau đó, những chiếc xe máy dừng lại.
Khoảng hai mươi thanh niên khỏe mạnh nhảy xuống từ trên xe, trên tay cầm mã tấu, ống thép và các dụng cụ khác, tiến về phía con hẻm.
Mộ An An quay đầu lại, đầu ngõ bên kia đã bị những người này chặn lại.
Điều này được tính toán trước.
“Mày là Mộ An An?” Tên cầm đầu mặc áo vest không có mặc gì bên trong, trên mặt và trên người lộ ra vết sẹo, cầm mã tấu hướng về phía Mộ An An.
Mộ An An cảnh giác quan sát hai nhóm người, nhét tờ phiếu trong tay vào trong túi, bày ra tư thế đánh nhau, “Các ngươi là ai?”
“Có người muốn một chân của mày, chúng tao cũng vì tiền mà làm!” Người đàn ông mặc áo ghi lê trực tiếp nói.
“Ai?” Mộ An An vẫn bình tĩnh, “Muốn một chân của tôi, cũng phải nói cho tôi biết là ai chứ?”
“Là tao!”
Đồng thời, một giọng nữ kiêu ngạo vang lên từ phía sau đám đông.
Mấy người phía trước Mộ An An nhường đường, để cho người phía sau đi vào.
Khi người đến gần, Mộ An An cũng nhìn thấy rõ.
Trần Giai Lệ!
Giống như một người chiến thắng, Trần Giai Lệ ngạo nghễ bước ra ngoài, hai tay sau lưng, nhìn Mộ An An với vẻ mặt giễu cọt.
“Sao, nhìn thấy tao ngạc nhiên lắm hả? Mộ An An, tao đã cảnh cáo mày, đừng có đắc tội với tao, nhưng mày, một đứa trẻ mồ côi xấu xí, lại muốn chống lại tao.
Thật là một giấc mơ ngu ngốc!”
Trần Giai Lệ nói câu cuối cùng nghiền răng nghiền lợi.
Chỉ cần nghĩ về việc bị mắc đầu trong bồn vệ sinh và bị Mộ An An làm nhục tại quán bar KING, Trần Giai Lệ không thể chịu đựng được!
Cô lớn lên trong một gia đình bề thế, chưa từng chịu nhục nhã gì, càng không thể chấp nhận cho một người xấu xí hèn mọn như Mộ An An làm nhục!
“Tôi là một đứa trẻ mồ côi sinh ra đã xấu xí, khiến cho cô vất vả huy động quần chúng, thật sự bất ngờ.” Mộ An An lãnh đạm nói.
“Đừng nghĩ mình cao quý, nhìn thấy những người này chưa?”
Trần Giai Lệ chế nhạo, chỉ vào đám người hung tọn bên cạnh, “Đây là Anh Hỏ, đàn anh phố cỗ!”
“Ò, lại là một anh Lang khác.” Mộ An An chế nhạo.
Khuôn mặt của Trần Giai Lệ thay đổi, khi cô ấy nghe nói về anh Lang.
Tại KING ngày hôm đó, Mộ An An đã hạ gục anh Lang bằng một cú đấm, cũng khiến Trần Giai Lệ sợ hãi, sau đó, sau khi Mộ An An rời đi, cô ta cũng vội vã rời đi.
Kết quả nghe nói KING bị cháy, làm đám Anh Lang sống chết cũng đòi báo thù, Trần Giai Lệ cũng vì chuyện này mà gặp phải ác mộng, thần kinh suy sụp.
Tất nhiên, cô ta sẽ không nói điều này với Mộ An An.
Rốt cuộc, Mộ An An xấu xí này làm sao mà so sánh đước với cô ta, cô ta là đại tiêu thư ưu tú của gia đình, hiện tại cô cũng nằm trong danh sách con gái danh giá của Giang Thành trong gia tộc y dược, tương lai là không có giới hạn.
Nghĩ đến sự tự tin này, Trần Giai Lệ bắt đầu kiêu ngạo hét lên, “Mày bớt tán gẫu lại đi, tao nói cho mày biết Mộ An An, hôm nay mày chết chắc rồi! Anh Hổ này bên cạnh tao không chỉ là đàn anh ở phố cổ, anh ta cũng là đường chủ thuộc hạ dưới tay Thất Gia của Ngự Viên Loan! “
“Ôi, tôi sợ quá.
“Mộ An An phối hợp nói.
Câu nói này không chỉ khiến Trần Giai Lệ tức giận, mà Anh Hỗ cũng phẫn nộ lườm chằm chằm.
Anh Hỗ nhìn chằm chằm như vậy, khuôn mặt đầy sẹo và gớm ghiếc, những người em xung quanh bắt đầu siết chặt vũ khí, như thể muốn lao vào giải quyết Mộ An An.
Trần Giai Lệ không muốn làm động tay nhanh như vậy, kéo Anh Hồ, “Chờ đã, có chưa phát huy tác dụng.”
Anh Hỗ hiển nhiên không vui, nhưng khi nghĩ đến việc cô ta là người đương sự và tiền, vẫn phải cho cô ta thể diện.
Trần Giai Lệ ngẳng đầu lên và nói với Mộ An An, ” Mộ An An, bây giờ tao cho mày cơ hội cuối cùng, chỉ cần mày quỳ xuống khấu đầu nhận lỗi, và thừa nhận rằng mày đã quay cóp, thủ đoạn dơ bân, thì hôm nay tao tha cho mày!”
Nói xong, Trần Giai Lệ cũng cầm điện thoại lên lắc lắc.
“Giang Cầm còn chưa chết tâm đâu?” Mộ An Sơ nghe qua là biết, người đứng sau tất cả là do Giang Cầm.
Tự mình không lộ diện, tìm Trần Giai Lệ làm thay, đúng là phong cách của Giang Cầm tiểu thư.
“Ý của mày là, chuyện này không liên quan gì đến nữ thần của tao.
Mộ An An, tao nói cho mày biết, đây là cơ hội cuối cùng ụ cho mày, nếu không, tao sẽ khiến mày hồi hận khi làm người!”
“Bớt nói nhảm, nhanh lên, tôi muốn về nhà.” Mộ An An không muốn nói nhảm với Trần Giai Lệ một chút nào, bày ra tư thế chiến đấu.
Về muộn sẽ khiến Thát Gia lo lắng.
Dù sao thì Anh Hỗ cũng là người giang hồ, xưng bá xưng vuông ở con đường này, thấy một cô gái nhỏ kiêu ngạo như vậy, khiêu khích đến tôn nghiêm của hắn, không quan tâm đến Trần Giai Lệ, trực tiếp vẫy tay, cho tất cả đàn em cùng lên!
Mộ An An buộc tóc lên, lúc một tên đàn em chạy đến, tay cầm một con dao nhỏ, sau đó cô dùng hai tay giữ chặt vai hắn ta, rồi nhảy lên, một chân đá vào mặt mấy người, và hạ gục chúng.
Mộ An An ra tay thẳng thừng thô lỗ, dùng nắm đấm đánh, vào nơi dễ bị tổn thương nhất.
Mũi, yết hầu.
Cô ấy hoàn toàn không để những người này vào mắt.
Cánh tay tuy còn bị thương, nhưng không sao cả, cô rất mạnh, không sợ đau chút nào.
“Anh nói đúng, cô gái này hơi dữ tợn.” Anh Hỗ nhìn, bắt đầu chỉnh đốn lại quần áo, trước khi chuẩn bị chơi đùa, hắn nói với Trần Giai Lệ, “Cô gái nhỏ này, tôi nhìn trúng rồi, sau khi phế một chân, tôi sẽ đem cô ta làm bạn giường của tôi!”
Vừa nói, anh Hồ vừa lao lên.
“Sao chưa phát huy tác dụng?” Lông mày của Trần Giai Lệ cau lại, “Hay là con tiện nhân kia không bỏ thuốc?”
Mà bên đó, Mộ An An đang đơn phương ra đòn tấn công đàn em này, cô cảm thấy một luồng gió mang theo nắm đấm từ phía sau, cô linh cảm né tránh nắm đấm lực lượng mười phầm, sau đó giơ tay lên và chủ động tấn công, Anh Hỗ phản ứng nhanh hơn, đưa nắm đắm của mình đối trực diện với nắm đắm của Mộ An An!
Ngay lập tức, con hẻm vang lên âm thanh nghẹt thở của nắm đắm chạm vào nhaul