Đọc truyện Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con – Chương 46
Đây là bài kiểm tra hôm trước! Lớp trưởng phát ra để các bạn biết điểm đi nào!
Cô Nhất Phi đặt xấp bài lên bàn. Nó háo hức chờ đợi không biết mình được bao nhiêu điểm. Còn mấy người kia thì ngán ngẩm luôn, gì chứ môn nầy thi dốt đều.
– Sao mà có 98 điểm vậy nè trời???? – nó úp mặt xuống bàn than vãn. 98 điểm mà còn than là sao ta??
Mỹ Nghi vò bài kiểm tra lại rồi vứt vào hộc bàn, Zibi nhiều chuyện hỏi
– Được 100 điểm hả?
– Không.
– Thế 50 phải không?
– Không.
– Thế được bao nhiêu điểm?
– Đã nói là KHÔNG mà!!!!! – Mỹ Nghi hung dữ quát lên.
Zibi nuốt nước bọt cái ực hết biết nói gì luôn. Nó nhìn hắn
– Bài kiểm tra của anh bao nhiêu thế?
Hắn đưa cho nó tờ giấy của mình. Nó xem xong thì bật cười
– Điểm nhỏ nhất là 0 mà anh lại bị -3 là sao?
– Em nhìn vào khung lời phê của giáo viên sẽ rõ!
Nó đọc lời phê của cô Nhất Phi
– Không làm bài mà còn chém gió hả? Đáng đời! Haha…
………………………………………………….
*Giờ phụ đạo Anh Văn của cô giáo Gia Mẫn
– Shin!!!! Ai dạy anh cách đặt câu gì kì vậy? Cái gì mà I am have studied want to playeding? Động từ to be mà có have dzô đó làm gì? Sau want to mà động từ thêm ing hả? Mà sao nhìn cái câu hong hiểu gì hết vậy. Đặt câu lại đi!!!!
– Shin!!!! Anh viết cái gì vậy hả? To Singinged là cái giống ôn gì vậy? Đã có to rồi mà còn thêm ing với ed làm gì? Viết lại từ này 50 lần đi.
– Nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần là chủ từ ngôi ba số ít động từ phải thêm s HOẶC es mà. Ai mượn thêm một lượt hai cái vậy? Chép phạt công thức này 50 lần mau lên!
– Con mèo tiếng anh là CAT chứ không phải là TOM trời ạ!!!! Anh xem phim hoạt hình riết rồi điên à?
– YAAA! SHIN! Sao anh viết từ vựng trớt quớt vậy? Ai bảo anh CON HEO là DOG hả? Lớn già đầu rồi mà còn bảo ĐIỆN THOẠI là APPLE. Anh bị ngu hả? Em bảo anh viết GIỚI TỪ (on, in, at, of…) chứ không phải GIỚI TÍNH man hay woman gì hết. OK????
– SHIN!!!! Sao anh khoanh trắc nghiệm em nhìn muốn lòi con mắt luôn vậy nè? Chọn một câu thôi chứ không phải là bốn trời ạ!
Nó ngồi kế bên hết mắng cái này lại chửi cái kia trong khi hắn đang cặm cụi làm bài tập. Nhìn cái đống chữ tiếng anh mà hắn muốn bủn rủn tay chân. Thế mà cái gì nó cũng biết, đúng là khâm phục nó thiệt. Một buổi tối không yên tĩnh tại biệt thự Hắc Long.
*Tối hôm sau
– Hôm nay cho anh cơ hội nhá! Làm xong 200 câu trắc nghiệm này có thưởng. – nó cười đưa tình nhìn hắn.
Hắn thấy vẻ mặt của nó thì phấn khởi vô cùng. Hắn cười gian
– Là em nói đấy nhé!
– Tất nhiên rồi! 200 câu này dễ lắm đấy, không làm được thì bị phạt ráng chịu…
Hắn hứng thú cầm cây bút chì lên và bắt đầu làm bài. Nó ngồi nhìn hắn làm một lát rồi bảo
– Em đi xuống lầu ăn cơm nha! Anh từ từ làm đi lát em lên kiểm tra đấy!
Nó nói rồi bước ra ngoài đóng cửa lại. Sau khi nghe ngóng tiếng bước chân nó đã xa, hắn hí hửng lôi trong hộc bàn ra cuốn sách hướng dẫn rồi ngồi chép đáp án vào
– Haha…. Không ngờ mình lại thông minh đến vậy! Phen này làm đúng sẽ có thưởng…..hihi…
…………………………………………
Nó ngồi vào bàn khi cô người hầu đã dọn cơm lên sẵn, nó nhìn sơ qua thức ăn. Một món chiên, một món xào và một món canh. Nó quay sang cô người hầu đứng gần đấy
– Mọi người trong nhà đã ăn hết rồi hả?
– Vâng! Chỉ có cô chủ là chưa ăn thôi ạ!
Nó lấy tay chạm vào tô canh rồi bảo
– Em hâm lại giúp chị đi! Nguội rồi chị ăn không được!
– Dạ?…. Vâng!
Cô người hầu khó hiểu vô cùng, tô canh mới được đem xuống chưa đầy 30 phút nữa mà. Nhắc mới nhớ, mấy lần trước cũng vậy. Nó chỉ thích ăn khi thức ăn còn bóc khói thôi. Số là thế đấy! Người gì mà khó khăn!
– Dạ đây thưa cô chủ! – cô người hầu đặt tô canh nóng hổi xuống bàn.
– Mà em ăn chưa? Em và Bí Đỏ ngồi xuống ăn luôn đi!
Bí Ngô giơ tay lên xua xua
– Dạ thôi tụi em không dám ạ!
– Em không cần khách sáo như vậy đâu. Giờ này chị ngồi ăn một mình cũng buồn lắm! Hai em ngồi xuống đây đi. – nó vừa nói vừa chỉ vào cái ghế đối diện.
Hai chị em có gương mặt y nhau như đúc nhìn nhau. Cuối cùng cả hai đồng thanh
– Dạ tụi em cám ơn chị!
Bí Ngô và Bí Đỏ là do Mỹ Nghi đặt. Hai cô bé tên thật là Tiểu Bối và Tiểu Linh. Mới có 15 tuổi thôi nên nó gọi bằng em. Hai người là song sinh nên giống như đúc, mấy ngày đầu nó hay nhầm nhưng giờ thì đã quen.
…………..20 phút sau…….
Hắn đang chép những câu cuối cùng thì nó mở cửa bước vào
– Shin! Anh làm xong chưa?
– Hơ…. à sắp xong!
Hắn giật bắn mình giấu cuốn sách xuống dưới, nó từ từ tiến đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh hắn. Cuốn sách lại di chuyển ra phía sau lưng. Nó nhìn vào mấy bài tập cuối cùng chỉ hắn cách làm. Hắn một tay viết một tay cố giữ cho cuốn sách sau lưng đừng rơi.
– Xong rồi! Cho anh nộp bài!
– Vậy đợi em chấm bài nhé! Mà nè, giấu cái gì sau lưng đó?
Hắn há hốc mồm, mồ hôi từ trán lăn xuống. Nó cứ nhíu mày nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Để nó biết coi như là tiêu đời! Hắn cố chống chế
– Đâu…. Không có gì hết!
– Vậy giơ tay ra em xem! – nó nghiêm mặt.
Hắn nhanh trí vắt cuốn sách vào túi quần rồi giơ ra huơ huơ trước mặt nó
– Nè! Đâu có gì đâu!
– Vậy ngồi trật tự để em chấm bài đi!