Đọc truyện Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con – Chương 114
Nhất Phong bất đắc dĩ đi theo cô gái kia, họ tản bộ ra chỗ đỗ xe. Chiếc xế quen thuộc hiện ra trước mặt anh, mấy hôm rồi không được gặp nhỉ? Cô gái đó nhanh nhẹn bước đến dựa lưng vào cửa lém lỉnh khoe khoan:
– Thấy xe tôi đẹp không?
Nhất Phong thấy cô gái đó dựa vào xe mình thì nóng ruột:
– Cẩn thận coi chừng nó bị trầy đấy!
Salern xua tay:
– Không cần lo! Dù gì đây cũng đâu phải xe của tôi! Lên xe đi!
Cô khoát tay mời Nhất Phong lên xe cứ như mình mới chính là chủ xe ấy. Nhất Phong nhếch môi cười thích thú, nếu cô ta biết đây là xe của anh chắc trông mặt sẽ tức cười lắm.
Salern ghé một siêu thị mini bên đường để mua bia cùng một ít thức ăn nhanh. Cô lái xe ra bờ biển tìm một chỗ vắng vẻ để đậu xe.
Gió đêm cùng với sóng biển khiến khung cảnh trở nên lý tưởng vô cùng. Salern và Nhất Phong xuống xe, khúc đường vắng chỉ có hai người.
Anh đứng đó nhìn về phía xa thật lâu. Kể từ ngày chia tay nó để đi Mỹ, anh đã không được đến những nơi như thế này. Đúng là cảm giác rất thoải mái.
“Xìiiii”
– Cho anh nè!
Đi kèm với nụ cười ngọt ngào của Salern là lon bia vừa được khui ra. Nhất Phong trong vô thức mỉm cười vui vẻ nhận lấy. Khẽ nhấm nháp một ngụm, hương vị bia tươi cùng với luồn gió biển đúng là không gì sánh bằng.
Salern tu một hơi bia như nước lã, cô liếm môi tỏ vẻ thích thú. Nhất Phong tay đút túi quần, gương mặt anh tuấn vẫn cứ hướng ra biển:
– Chiếc xe này ở đâu cô có?
– Trộm!
Salern vô tư đáp, cô leo lên ngồi trước mui xe đong đưa hai chân như một đứa con nít. Nhất Phong quay sang, mái tóc anh bay theo gió khiến anh giờ đây càng trở nên quyến rũ hơn nhiều.
– Cô không biết chủ của nó là ai mà dám lấy trộm à? Nhỡ chúng là xã hội đen thì sao?
Salern mỉm cười, cô khoanh tay co người lại vì bắt đầu cảm thấy lạnh. Đôi mắt to chùn xuống, gương mặt bỗng chốc không còn vui vẻ:
– Tôi phải làm tất cả…….. dù có chết tôi cũng phải kiếm tiền!
– Để làm gì?
– Để đổi lấy mạng sống cho mẹ tôi! – đôi mắt cô đỏ hoe đi.
Nhất Phong nghe đến đây thì vội quay mặt sang hướng khác, trên đời này anh ghét nhất là con gái mau nước mắt. Tuy nhiên hễ mỗi lần thấy con gái khóc thì anh lại bối rối một cách lạ lùng:
– Cô…..cô…..đừng khóc chứ! Chuyện gì cũng có cách giải quyết mà!
Salern đưa tay quệt đi giọt nước mắt đang lăn dài, cô tu một hơi hết lon bia rồi đưa tay bóp nát cái vỏ.
– Tôi là con gái của một nhà chính trị người Anh, mẹ tôi là người Trung Quốc. Tôi khá may mắn vì được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, đầy đủ. Năm tôi lên 10, ba của tôi ruồng bỏ mẹ con tôi để đi theo một người phụ nữ khác. Ông ta không thèm nhìn mặt tôi lấy một lần, kể cả mẹ tôi có bị bệnh ung thư cận kề cái chết cũng không thấy ông ta có một lời hỏi thăm. Tôi nghỉ học để đi làm, làm bất cứ công việc gì có thể kiếm tiền chạy chữa cho mẹ, không đủ thì tôi vay mượn. Bằng mọi giá tôi phải cứu sống mẹ, người thân yêu duy nhất trên cuộc đời này. Có thể khi nhìn vào nhiều người sẽ nói tôi là một đứa con gái lêu lỏng, ừ….. nếu thích vậy thì cứ cho là vậy đi. Cuộc sống chật vật này không cho phép tôi biện mình gì cả. – Salern nở nụ cười chua chát trong khi đôi mắt đã long lanh nước, cô thu người lại và run nhẹ vì lạnh.
– Đừng khóc nữa! Tôi không biết bơi đâu! – Nhất Phong đưa cho cô một tuýp khăn giấy để lau nước mắt.
Salern giương đôi mắt to tròn đẫm nước ngước lên nhìn Nhất Phong, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.
– Con gái khi khóc không ai đẹp cả, vì thế đừng để bản thân phải xấu đi vì những chuyện buồn biết không? – anh cởi chiếc áo vest để khoát lên người của Salern, anh nhận thấy cô đang lạnh khi đôi môi cô cứ tái dần.
Trong phút chốc hình ảnh người con trai trước mặt khiến Salern xao xuyến. Cô thấy ấm áp lắm, chiếc áo vest ấy ấm đến một cách lạ thường. Cô thở hắt ra:
– Haizz….. Quên đi! Quên hết những chuyện không vui đi! Hôm nay không say không về nhé!
Salern cầm lon bia hướng về Nhất Phong cười híp mí, anh bật cười trông vô thức:
– Con gái đúng là chúa rắc rối, khó hiểu! Khóc cười như nhau.
Cả hai cùng “nâng lon”, nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Mặt Salern ửng hồng, Nhất Phong thì vẫn còn rất tỉnh táo. Bỗng anh hỏi:
– Nè! Cô có biết gì về người chủ của chiếc xe này không?
– Tôi nghe bạn tôi nói….hức…. nó thuộc sỡ hữu của một người tên Kim Nhất Phong. Chắc đó…… là một thằng cha…… già nua, xấu xí, đầu hói, rụng răng, nhưng được cái nhà giàu. Hức… Hihi….- Salern nấc lên một cái rồi cười toe khiến Nhất Phong cũng phải cười theo.
“Trí tưởng tượng của cô ta cũng phong phú lắm đấy! Tóc mình nhiều thế này mà dám bảo là đầu hói, răng mình đều thế này mà dám bảo là rụng răng”. Nhất Phong nghĩ thầm.
Lon bia cuối cùng được được bóp méo đi chính là lúc Salern nhà ta không còn tỉnh táo nữa. Cô nhóc nhăn mặt:
– Uầy! Sao…..hức….Sao lại hết rồi? Hức…..
Cô đứng dậy bước đi loạng choạng, chân nọ vấp chân kia may mà Nhất Phong đỡ kịp:
– Salern! Cô say rồi! Ở yên môt chỗ đi!
Cô ngước đôi mắt lờ đờ lên nhìn anh, đôi chân loạng choạng, cả người sàng tới sàng lui, miệng lè nhè:
– Ai…….hức….bảo tôi….. say? – bỗng cô cười như một đứa trẻ, dùng hai tay bẹo má anh – Hihi…. Anh quả thật….hức….rất đẹp trai đấy! Đẹp…hức…trai lắm!
Nhất Phong phì cười, để yên cho cô dựa vào ngực mình. Salern bắt đầu lảm nhảm những chuyện vô nghĩa:
– Ui..chu choa! Ngực anh….hức…..rắn chắc quá! Tôi…. muốn ngủ! – cô dụi mặt vào lồng ngực của anh, hai mắt nhắm nghiền.
Thấy mỏi chân, anh bế thóc cô đặt lên xe. Gương mặt cô có một nét gì đó rất thu hút. Nhẹ nhàng dùng áo vest của mình đắp lên người cho Salern, anh bật hệ thống máy sưởi trên xe để giúp cô sưởi ấm.
– Đừng buồn nữa nhé! Cô đặc biệt lắm đấy!
Nhất Phong thì thầm rồi mỉm cười đóng cửa xe lại.
…………………………………………….
*Sáng hôm sau:
Trời vừa hừng sáng, Salern mới từ từ thức dậy. Cô đưa tay xoa trán vì cảm thấy nhức đầu. Chiếc áo vest vẫn còn nằm nguyên trên người khiến Salern nở nụ cười đầu tiên cho buổi sáng ngày hôm nay. Như nhận thấy thiếu đi một cái gì đó, cô vội nhìn tới nhìn lui.
Có một mảnh giấy được nhét vào khe cửa kính của xe. Salern vội gỡ xuống để đọc:
“Kể từ hôm nay chiếc xe này thuộc quyền sỡ hữu của cô nhưng có một chuyện tôi cần đính chính lại. Đó là tôi không hói và không bị rụng răng. Ngược lại còn rất đẹp trai nữa. Đừng ăn mặc hở hang quá, nhớ là không được tùy tiện uống rượu bia nữa nhé. Hẹn gặp lại!
Kim Nhất Phong
Salern áp tờ giấy vào ngực mỉm cười nhìn ra hướng biển:
– Em biết rồi!