Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 42: An Ngọc Lo Lắng


Đọc truyện Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng – Chương 42: An Ngọc Lo Lắng

An Ngọc giật mình quay qua thấy em gái của mình đứng trước mặt thì mới thở ra một hơi, nói giọng trách móc.

“Em làm gì mà đi vào không phát ra tiếng động gì thế? Làm chị hết hồn.”

An Hạ nhìn chị mình xong nói giọng ai oán.

“Là chị không để ý thì có, em có hỏi chị đang làm gì kia mà.”

An Ngọc xoa trán vài cái rồi gật đầu với cô.

“Ừ cho chị xin lỗi, tại chị đang tập trung suy nghĩ một số chuyện nên không để ý mọi thứ xung quanh.”

Cô thấy chị mình có gì đó bất thường nên đi lại ngồi kế bên chị, nhỏ giọng hỏi:

“Chị sao thế? Có chuyện gì khiến chị lo lắng à?”

An Ngọc không trả lời ngay mà nhìn em gái mình thật lâu.

Liệu cô có nên hỏi An Hạ về chuyện của Chu Hạo không? Dù sao chuyện của hai đứa nó, người chị này cũng không thể can thiệp vào. Nhưng mà nếu im lặng như thế thì có ngày em gái của cô nó có bị người ta tổn thương, thì đến lúc đó nói cũng đã muộn.

Chần chừ giây lát, An Ngọc nắm lấy hai tay An Hạ, nhìn sâu vào mắt cô.

“Em và Chu Hạo đang diễn kịch có phải không?”

Thân thể An Hạ vì câu hỏi của An Ngọc mà cứng đờ lại, chị của cô đã biết chuyện gì rồi hay sao? Cô nhớ cô và anh không có làm những hành động gì khiến người ta hiểu lầm hết mà.


An Hạ vội cười nói với chị mình.

“Chị nghĩ đi đâu thế, em và anh ấy là quan hệ vợ chồng rất tốt, đâu có đóng kịch gì đâu chị.”

“Chị có nói chuyện với Chu Hạo rồi.”

Mày An Hạ nhăn lại có chút lo lắng, sao hai người họ có thể nói chuyện với nhau được. Liệu biểu hiện của chị ngày hôm nay có phải do anh đã nói gì với chị ấy hay không? Anh đã nói hết sự thật với chị hai rồi à?

[.]

Bên phòng của cô thì không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, còn bên phòng khách sát vách thì nồng nặc mùi thuốc súng.

Từ lúc bước vào cho đến giờ Chu Hạo và n Khánh vẫn nhìn chằm vào nhau. Người thì ngồi trên ghế, người thì trên giường. Sau một hồi đấu måt với nhau thì Ân Khánh là người lên tiếng trước.

“Anh không định đi tắm à?”

“Liên quan đến cậu?”

Ân Khánh tỏ ra khinh thường, bĩu môi.

“Người gì đâu mà khó chịu, chả trách An Hạ chỉ yêu mỗi tôi chứ không yêu anh.”

Chu Hạo đứng lên đi đến nằm lấy cổ áo cậu, mắt trừng lớn nói lời cảnh cáo.

“Tốt nhất cậu nên câm cái miệng lại, nếu không đừng trách tối nay tôi cho cậu ra khỏi phòng”

Cậu không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại càng vui vẻ hơn, giọng trêu chọc anh.

“Đấy, nói nhiều như thế có được không?

Chu Hạo đưa nắm đấm lên định hướng ngay bên mặt của n Khánh mà đánh xuống nhưng may cậu né kịp, mặt không vui lên tiếng.

“Chọc anh có một chút mà đã muốn động thủ rồi, người gì chả có tính hài hước gì cả.”

Mắt anh nheo lại tỏ ra nguy hiểm nhìn cậu, Ân Khánh thức thời mà ngậm miệng lại. Không phải vì cậu sợ mà là vì đây là Diệp gia không phải Hoàng gia, nên cậu không được gây sự.

Không để ý đến anh nữa, Ân Khánh đi lại bàn cầm lấy bộ quần áo An Hạ chuẩn bị cho mình rồi vào phòng tắm, trước khi đi không quên đưa bộ đồ đến trước mặt Chu Hạo để khiêu khích lần nữa.

Đợi đến khi Ân Khánh đã đi khuất, Chu Hạo mới cầm lấy một điếu thuốc, châm lửa và đứng ở cửa sổ nhìn ra bầu trời đầy sao ngoài kia. Lời nói của cậu khi nãy thật sự đã đánh vào một điểm nào đó trong tâm trí của anh. Anh không hiểu vì lí do gì mà khi nghe cô không yêu mình thì lồng ngực lập tức khó chịu.

Tay đưa lên xoa lấy hai bên thái dương cho đỡ mệt mỏi, có phải mấy ngày nay anh làm việc căng thẳng quá nên mới xuất hiện triệu chứng này không?


Còn về phía Ân Khánh, cậu đóng cửa phòng tắm lại xong. Dựa lưng vào tường suy nghĩ, tại sao khi nghe cô không yêu anh ta, Chu Hạo lại phản ứng mạnh như vậy? Có khi nào anh ta đã động lòng với An Hạ rồi không?

Ân Khánh vội lắc đầu phủ nhận cái mình vừa nghĩ.

“Không thể nào có chuyện đó được, mình đã tìm hiểu và biết được rằng anh ta yêu người khác và chỉ đang lợi dụng An Hạ thôi mà. Chắc mình suy nghĩ nhiều rồi, bây giờ cái mình cần để ý là quan tâm An Hạ nhiều hơn, bù đắp những khoảng cách mấy năm nay của mình và cô ấy.”

[…]

An Hạ và An Ngọc đã giải quyết xong mọi chuyện, giờ đây hai người đang nằm trên giường ôm lấy nhau kể chuyện của hồi nhỏ cho nhau nghe.

Chị cô đã nói là anh không nói gì cả và chị chỉ kể chuyện về cô cho anh nghe. Lúc đầu An Hạ có chút bối rối vì không biết anh sẽ nhìn mình với con mắt như thế nào, nhưng đến khi nghe chị kể hết thì biết được anh không hề phản ứng một chút gì cả. Điều này khiến cô vừa có chút vui, vừa có chút buồn.

Nhưng ý nghĩ đó chỉ là thoáng qua, phận làm vợ trên danh nghĩa như cô thì sao dám nghĩ đến chuyện được anh để ý.

Sau khi kết thúc hợp đồng, cả anh và cô hai người hai nơi, không ai xen vào cuộc sống của nhau. Đến lúc đó cô được tự do muốn làm gì thì làm, cũng không cần phải chịu áp lực cảnh gia đình quyền thế nữa.

[…]

Sáng hôm sau.

Đêm qua nằm suy nghĩ vu vơ mà An Hạ ngủ khi nào không hay, đến khi chuông báo thức reo lên thì giật mình tỉnh dậy đã là hơn sáu giờ sáng rồi. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân và lao ngay xuống lầu chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người trong nhà.

Trong khi cô loay hoay cắt này, gọt kia, nêm nếm gia vị mà không hay có một người đứng ở sau lưng quan sát từng hành động, cử chỉ của cô không bỏ sót một giây nào.

Người đó không ai khác chính là Ân Khánh, cậu có thói quen dậy sớm nên là sáu giờ cậu đã tỉnh, bên cạnh Chu Hạo vẫn còn đang say giấc, có lẽ đêm qua anh ta ngủ trễ nên sáng ra mới không dậy sớm. Cậu cũng không quan tâm, định đi ra ngoài chạy bộ thì vừa hay thấy bóng dáng của cô hối hả chạy xuống lầu. Cậu thả chậm bước chân lại để xem cô muốn làm gì.

Thật bất ngờ khi thấy An Hạ tất bật công việc trong bếp, trong đầu Ân Khánh xuất hiện ngay câu hỏi.

Thường ngày cô ấy hay làm những chuyện như thế này sao?

Người con gái cậu yêu giỏi như thế này thì dù có ra chiến trường đấu tranh cậu cũng quyết dành về cho mình nữa.


Ấn Khánh quay sang nhìn xung quanh thấy không có ai, cậu lấy hết can đảm đi qua vòng tay ôm lấy eo An Hạ.

Thân thể cô cứng đờ lại, mùi hương lạ lẫm nhanh chóng truyền vào tâm trí của cô. Cô rất nhanh biết được đây không phải là mùi hương trên cơ thể của Chu Hạo và hơn thế nữa anh ta sẽ không bao giờ làm những hành động như vậy với cô.

Ân Khánh như biết được cô đang nghĩ gì, cậu ở bên tai cô thì thầm.

“Là anh.”

An Hạ trợn to mắt, tay nhanh chóng tách hai bàn tay cậu ra, xoay mạnh người lại thỏ thẻ kêu lên.

“Anh làm gì vậy? Anh có biết em là người đã có chồng rồi không? Nếu như để Chu Hạo thấy thì anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?”

Cậu không để ý đến lời nói của cô mà một lần nữa kéo cô vào lòng, gấp gáp nói:

“Anh ta không có yêu em nên những chuyện này anh ta không để ý đến đâu.”

“Hai người đang làm gì đấy.”

Giọng nói lạnh lẽo phía sau bức tường vang lên.

An Hạ nghe được giọng của anh, ánh mắt lo lắng ngước lên tìm kiếm xung quanh xem anh đang ở đâu, mãi một lúc sau Chu Hạo mới từ vách tường chỗ cầu thang đi ra.

Cô thấy thế vội đẩy mạnh Ân Khánh ra, cậu nhíu mày không vui vì bị cô từ chối và tỏ ra sợ hãi Chu Hạo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.