Bạn đang đọc Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt – Chương 282: Đừng Khôi Phục Lại Trí Nhớ
“Tôi thực sự không biết tôi như thế nào mới gọi là chọc tức em, như thế nào mới gọi là không chọc tức em.
Vì em đã xem tôi là kẻ thù, vậy thì còn gì phải ăn nữa chứ? Nhìn tôi, chẳng lẽ em không cảm thấy mắc nghẹn khi ăn những món này sao? Tôi thấy chi bằng không ăn sẽ tốt hơn!”
“Chị à, chị bước ra khỏi nhà hàng này là đang dùng hành động nói với tôi rằng chị muốn tuyên chiến với tôi?”
“Tôi không có bất kỳ ý định chiến đấu nào với em cả, trong mắt tôi chỉ có một việc, chính là tìm bố, chỉ như vậy! Nếu em muốn cản đường của tôi, vậy thì tôi cũng chỉ tiếp đến cùng!” Nói một câu đơn giản ngắn gọn, không có bất kỳ nể tình nào cả, sau khi nói xong thì cô xoay người rời khỏi nhà hàng này.
Cố Lan Đình nhìn cô rời đi, khẽ cười, cầm đũa lên ăn tiếp: “Chị à, phải làm thế nào mới có thể khiến bộ xương kiêu ngạo này của chị cúi đầu khom lưng đây? Tôi thực sự ngày càng hứng thú đấy.”
Tích Niên vừa rời khỏi nhà hàng thì nhìn thấy Triệu Khiết Vũ vội vàng chạy tới từ phía bên đây, cô cũng không muốn nói gì với Triệu Khiết Vũ nữa, xoay người đi về phía con đường khác.
Trong nhà hàng.
Cố Lan Đình tự mình ăn đồ.
Triệu Khiết Vũ xông vào: “Lan Đình!”
“Ồ, mẹ ơi, mẹ đến đúng lúc lắm, ngồi xuống cùng ăn cơm đi.” Cố Lan Đình cười nói.
“Con ơi là con, tại sao lại nói chuyện với con khốn Cố Tích Niên đó chứ? Lại còn cùng nó ra ngoài ăn cơm, đúng là, làm mẹ tức chết đi được.”
“Mẹ à, mẹ tức giận cái gì chứ? Kịch hay sắp bắt đầu rồi.”
Triệu Khiết Vũ lúc này mới nguôi giận: “Nhưng con gái à, lần này con về đúng là kịp thời, suýt nữa sự nghiệp khổng lồ như doanh nghiệp Cố thị này đã rơi vào tay con khốn Cố Tích Niên đó rồi! Lần này chúng ta nhất định phải dùng hết hỏa lực để lấy được công ty, như vậy thì không cần phải lo lắng gì nữa, doanh nghiệp Cố thị sẽ mãi mãi là của hai mẹ con chúng ta!”
Cố Lan Đình nhấp một ngụm rượu: “Sao cũng được, nếu mẹ muốn công ty như vậy thì cứ cướp về là được rồi, mục đích của con chỉ là nhắm vào Tích Niên mà thôi.”
“Con khốn đó như đã thay da đổi thịt trong năm năm qua! Thực sự không biết có cách gì mới có thể hạ được nó.”
“Hả? Thay da đổi thịt?”
“Đúng vậy, con không biết đâu, con khốn đó không sợ gì cả, mẹ kiếp! Càng ngày càng hống hách.
Mấy ngày trước còn suýt đánh mẹ một trận, sớm muộn gì cũng có một ngày mẹ sẽ bắt nó quỳ xuống đất xin lỗi mẹ!”
“Quỳ xuống đất xin lỗi mẹ? Mẹ, mẹ muốn như vậy sao?” Cố Lan Đình nghiêng đầu.
“Tất nhiên!”
Cô ta im lặng một lúc, nhìn rượu còn sót lại một ít trong ly, khóe miệng nở ra một nụ cười: “Một con người không thể nào không có điểm yếu, chắc chắn chị ta có thứ chị ta quan tâm.”
“Là thứ gì?”
“Kiếm từng cái một xem sao?” Cô ta thản nhiên nói, Cố Lan Đình tiếp tục ăn đồ, trong mắt cô ta có sự tham vọng vô tận, mà toàn bộ sự tham vọng này chính là muốn bẻ gãy xương cốt kiêu ngạo của Cố Tích Niên trước.
Nghĩ đến thôi cũng là một chuyện khiến người ta vui vẻ biết mấy.
Cố Tích Niên đang một mình đi trên con đường về nhà.
Đột nhiên có một chiếc xe dừng lại ở bên cạnh cô, cô ngờ vực dừng lại, nhìn sang bên cạnh.
Đó là một chiếc xe hơi màu đen, ai vậy?
Cửa sổ xe từ từ cuộn xuống…
Cung Nhược Hàn đang ngồi trong xe, cặp kính râm to tướng đã che mất nửa khuôn mặt của anh ta.
Anh ta đặt một tay trên vô lăng, tay kia tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt hẹp dài kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thoải mái: “Hi, cô nhóc họ Cố.”
“Cung Nhược Hàn?” Cô nghiêng người và nhìn vào từ cửa sổ xe.
Đã nhiều ngày không gặp anh ta rồi, tại sao anh ta ở đây vậy.
“Nể mặt thì lên xe đi!”
Cô đương nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị của Cung Nhược Hàn, dù sao thì anh ta đã từng giúp cô không biết bao nhiêu lần.
Cô lên xe ngồi vào chỗ ghế phụ: “Anh không phải tình cờ đi ngang qua đây đúng không?”
“Cô đoán xem.” Cung Nhược Hàn cười.
“Tôi làm sao có thể đoán được, những người như các anh cũng xuất quỷ nhập thần, làm sao mà một người phụ nữ thiếu hiểu biết như tôi có thể biết được.” Cô nói đùa.
“Một người phụ nữ thiếu hiểu biết? Ha ha ha ha… Nếu cô còn thiếu hiểu biết thì hàng vạn hàng nghìn người trên thế giới này phải đặt ở đâu đây?”
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Tích Niên nói thẳng, luôn cảm thấy anh ta hẳn không phải tình cờ đi ngang qua đây, cho nên là… Cố tình xuất hiện trước mặt cô sao?
Cung Nhược Hàn vừa lái xe vừa nói: “Những ngày gần đây, cô và Ngôn rất thân thiết nhỉ.”
“…” Tích Niên không lên tiếng.
Anh ta nói tiếp: “Đừng đến gần Ngôn như vậy.”
“Tại sao? Anh vẫn đang lo tôi sẽ trả thù anh ta à? Yên tâm đi, Hạ Ngôn là ai chứ? Anh ta là chủ của doanh nghiệp Hạ thị đấy, cho dù tôi có bản lĩnh long trời lở đất thì tôi cũng không thể dễ dàng làm gì được anh ta cả.”
“Không, tôi không phải lo lắng về việc cô sẽ làm gì Ngôn, như những gì cô vừa nói, bản lĩnh của cô vẫn không thể làm gì được Ngôn cả.”
Nghe Cung Nhược Hàn nói vậy, Tích Niên càng khó hiểu hơn: “Vậy lần này anh đến đây vì cái gì?”
“Tôi nghe nói cô muốn khiến Ngôn khôi phục lại phần ký ức đã mất đi.”
“Tin tức của ngài Cung đúng là rất tốt đấy, tôi tưởng chuyện này chỉ có tôi và Hạ Ngôn, trời biết đất biết anh biết tôi biết mà thôi, kết quả vẫn không thể giấu được đôi tai này của ngài Cung.” Tích Niên cười nhạt nói.
Nhưng Cung Nhược Hàn lại vô cùng nghiêm túc: “Cậu ta khôi phục lại trí nhớ không có lợi ích gì với cô đâu!”
“Tôi không biết lợi ích gì cả, tôi chỉ biết hiện giờ anh ta khôi phục trí nhớ không có gì xấu với tôi cả.” Thỏa thuận được thành lập, chắc chắn Hạ Ngôn đã giúp ích cô rất nhiều, hơn nữa, chỉ khi Hạ Ngôn khôi phục lại trí nhớ thì cô mới có thể trút hết mọi hận thù ra, mới có thể đặt dấu chấm hết cho chuyện của năm năm trước.
Cho nên, việc Hạ Ngôn khôi phục trí nhớ không có gì xấu với cô cả.
“Cô nhóc họ Cố, đừng xem lời cảnh cáo của tôi như gió thoảng bên tai, nếu cô cứ tiếp tục làm những chuyện nguy hiểm đó, nếu Ngôn thực sự khôi phục lại trí nhớ thì cô sẽ hối hận đấy!”
“Tại sao anh lại nói như vậy?” Tích Niên nghi ngờ nhìn Cung Nhược Hàn, cô nhớ đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu anh ta cảnh cáo mình như vậy rồi.
Càng là như vậy thì càng khiến người ta tò mò.
Trong đôi mắt hẹp dài có thêm một tia u ám, có lẽ trong mắt của cô nhóc họ Cố, Ngôn vô cớ giày vò cô ấy, nên cô ấy sẽ đau khổ, thực ra cô nhóc này không biết đây là một sự trả thù của trả thù, ngay từ ban đầu, Ngôn cũng là để trả thù.
Bây giờ những gì cô nhóc họ Cố muốn làm cũng chỉ như nhau mà thôi.
Nếu Ngôn nhớ lại mọi thứ, vậy không phải đồng nghĩa sự hận thù sẽ bắt đầu lại từ đầu sao? Hai người này sẽ mất đi sự bình thản của lúc này, mất đi sự hòa thuận của lúc này, trở mặt thành kẻ thù, gây nên những xôn xao dư luận, mưa gió đẫm máu.
Sự im lặng của Cung Nhược Hàn khiến cho Tích Niên càng thêm khó hiểu: “Tại sao anh không lên tiếng?”
“Cô sẽ không hiểu đâu.”
“Tại sao, chỉ cần anh nói ra thì nói không chừng tôi sẽ hiểu được mà!”
“Hì…” Cung Nhược Hàn chỉ cười.
“Ngài Cung, có phải anh giấu tôi chuyện gì không? Nếu anh nói cho tôi biết thì biết đâu tôi có thể hiểu được những gì anh đang nói lúc này.”