Bạn đang đọc Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt – Chương 242: Lập Trường Hoàn Toàn Khác Nhau
“Hừ, mèo khóc chuột giả từ bi!”
“Bây giờ tùy bà muốn nói sao thì nói, tôi không quan tâm.
Nhưng nếu tôi có thể lấy lại bản hợp đồng của Hạ Ngôn, thế thì bản hợp đồng này có thể xóa bỏ toàn bộ.
Doanh nghiệp Cố thị cũng không cần phải đền tiền vô cớ.”
“Cô có thể lấy lại bản hợp đồng bên cạnh Hạ Ngôn sao?” Triệu Khiết Vũ đảo mắt.
“Đúng, tôi chắc chắn có thể lấy về cho bà trong vòng một tuần!”
“Cô làm như vậy là có mục đích gì?” Triệu Khiết Vũ cũng tuyệt đối không tin rằng Tích Niên sẽ đột nhiên tỏ lòng từ bi đến giúp bà ta, cho nên trong đây chắc chắn ẩn chứa gì đó mờ ám.
“Ha ha!” Cười khẩy một tiếng, Tích Niên nói: “Tôi muốn bà nói cho tôi biết về hành tung của bố tôi.
Lấy cái này để trao đổi!”
“Cô… Điều này không được!”
“À, không được thì thôi, vậy thì đợi doanh nghiệp Cố thị hội nghị một buổi vì chuyện này đi.
Đúng là tạo nghiệp mà bà Triệu.” Đây là kế hoạch của cô, mạo hiểm thiết kế ra mọi thứ của ngày hôm nay chính là để tìm được bố.
Cô không thể giết Triệu Khiết Vũ được, bởi vì bố còn ở trên tay bà ta, nhưng nếu là đe dọa thì có rất nhiều cách!
Triệu Khiết Vũ cau chặt mày, trong mắt đầy sự tức giận, bà ta siết chặt nắm đấm.
Tích Niên quay lại liếc nhìn bà ta một cái: “Tôi có thể cho bà vài ngày để suy nghĩ kỹ càng, nhưng bà hãy nhớ, thời gian của chúng ta không nhiều, bà kéo dài thêm một ngày thì Cố thị sẽ nguy hiểm thêm một ngày.”
Cố Tích Niên quay người, cô định rời đi.
“Cô đợi chút!” Triệu Khiết Vũ gọi cô lại.
Khóe miệng của Tích Niên nhếch lên một đường cong chiến thắng, cá đã cắn câu rồi! Cô quay lại nhìn: “Nhanh như vậy đã suy nghĩ kỹ rồi à?”
“Cô đổi một điều kiện khác đi! Tôi có thể cho cô tiền.”
“Ha ha, mọi thứ của Cố thị đồ sộ này cũng là của bố tôi, bà nghĩ tôi còn cần tiền sao? Ở chỗ tôi, không có bất kỳ điều kiện nào có thể thương lượng.”
Triệu Khiết Vũ cắn môi dưới: “Được, tôi đồng ý với cô, chỉ cần cô mang bản hợp đồng bên cạnh Hạ Ngôn về thì tôi sẽ nói cho cô biết tung tích của ông chủ.”
“Sớm như vậy không phải tốt hơn sao? Mẹ.”
“Hừ, đừng gọi tôi như vậy! Tôi không phải mẹ của cô!”
“Đúng ý của tôi.” Tích Niên lè lưỡi ra, gọi Triệu Khiết Vũ bằng xưng hô này gần như là đang xúc phạm từ ‘mẹ’! Vì vậy, sau khi gọi ra mới khiến người ta cảm thấy kinh tởm.
Ngay cả bản thân cô cũng không nhịn được muốn ói!
“Cút, cút cút cút đi!” Triệu Khiết Vũ bực bội phất tay.
“Bà Triệu, xin bà hãy nhớ cho, đây là nhà của tôi, cho dù tôi rời đi thì cũng là tự đi, chứ không phải cút, mà khi tôi muốn quay lại thì các người cũng không thể cản được tôi!”
“Cô…”
“Hừ, chỉ là có bà ở đây, tôi chẳng thèm trở lại thôi!” Sau khi để lại lời nói này thì cô rời đi mà không hề quay đầu lại.
Triệu Khiết Vũ nhìn bóng lưng của Cố Tích Niên, biểu cảm trên mặt sắp vặn vẹo, bà ta tức giận làm rơi hết các tách trà trên bàn xuống đất.
‘Loảng xoảng loảng xoảng…’ Những mảnh sứ vỡ vụn khắp mặt đất.
Bà ta chỉ vào cửa lớn tiếng mắng: “Con khốn nạn, cô đúng là đê tiện giống như mẹ cô! Cô hãy chờ đó, chờ đó cho tôi, một ngày nào đó tôi sẽ xử lý cô thật tốt!”
Cơn lửa tức giận gần như sắp đốt đến lông mày rồi, cuộc gặp lại sau năm năm, Cố Tích Niên đã không còn vâng vâng dạ dạ với bà ta như trước đây, không còn bất kỳ nhút nhát nào và càng nói không lựa lời, bắt được cái gì thì nói cái đó, không để lại chút đường sống nào cho bà ta.
Thậm chí còn giẫm mạnh một người trịch thượng như bà ta ở dưới chân, vì vậy, Triệu Khiết Vũ có thể không nóng nảy, có thể không tức giận được sao? Bà ta sắp tức điên lên rồi!
Tất cả những người làm ở nhà cũng cúi đầu xuống, không ai dám lên tiếng, họ chưa từng thấy bà chủ có lúc tức giận như vậy, chỉ đành chặt chẽ cúi đầu xuống.
Sau khi Cố Tích Niên rời khỏi nhà họ Cố, một mình nhảy nhót về nhà, đã chờ đợi nhiều năm rồi, cuối cùng đã tiến gần một bước tới mục tiêu của mình.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cô hít một hơi thật sâu: “Bố, hãy chờ con, con gái sẽ nhanh chóng tìm được bố.
Nhanh thôi… Nhanh thôi…”
Tuy trong mắt có nét buồn nhưng cô cũng lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Nhưng tiếp theo mới là vấn đề nan giải, cô còn phải đến bên cạnh Hạ Ngôn để trộm tài liệu, người đàn ông đó không phải tên dễ đối phó.
Phải suy nghĩ kế hoạch và xem nên sắp xếp như thế nào mới tốt.
Cô nhìn thời gian, ồ, lát nữa là đến giờ tan trường của Tiểu Hoại, cô vẫn là đón Tiểu Hoại về nhà trước!
“Mẹ, gần đây mẹ nhàn rỗi thật.”
“Tại sao?”
“Bởi vì mẹ luôn đến đón con tan trường về nhà, tại sao chú lớn không đến đón con?”
“Cậu ta đang ở nhà, con cũng không phải không biết cậu ta vốn dĩ không phải là người siêng năng, thỉnh thoảng có thể đến đón con một lần cũng được xem là con may mắn lắm rồi.”
Tiểu Hoại nhe răng cười toe toét.
Hai mẹ con, tay nhỏ nắm lấy tay lớn.
Vừa đi tới cửa nhà.
‘Bùm bùm bùm bùm!’ Lập tức nghe thấy âm thanh kỳ lạ.
Hai người đứng ngoài cửa, Cố Tiểu Hoại ghé tai vào cửa để nghe âm thanh bên trong, thân thể nhỏ nhắn của cậu bé cũng theo đó run lên từng đợt: “Mẹ… Nhà chúng ta có trộm ạ?”
Tích Niên cũng ghé tai vào cửa.
‘Bùm bùm bùm.’ Đó là tiếng lục tung mọi thứ và đập phá đồ đạc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ thực sự có trộm à? Có cậu nhóc thối ở đó mà còn có trộm cướp dám đến nhà của cô, đã ăn gan hùm mật gấu rồi chắc?
“Cút mẹ cậu đi cái đồ ngốc này!”
“Bà mẹ cô mới là đồ đại ngốc!”
“Cậu chính là một tên lưu manh, hôm nay bà sẽ liều mạng với cậu.”
“Hôm nay ông đây cũng không thôi với cô, muốn đánh đúng không? Bắt đầu từ đâu?”
“Bắt đầu từ cái phổi của cậu!”
Tiếng cãi vã phát ra từ trong nhà, mùi thuốc súng bốc ra từ khe cửa.
Tiếng cãi nhau của một nam một nữ! Lẽ nào…
Cố Tiểu Hoại hỏi: “Mẹ ơi, bọn trộm cướp nội bộ lục đục rồi sao? Nhưng tại sao con nghe thấy giọng nam đó hơi giống đại ca nhỉ?” Chẳng lẽ chú lớn đưa bạn gái về nhà sau đó gây gổ với nhau!
“Trời ơi, nguy rồi!” Tích Niên nhanh chóng tìm chìa khóa mở cửa ra, đẩy cửa lao vào, cô suýt ngất đi khi thấy cảnh tượng trong nhà.
Ly Minh đứng trên bàn, trên tay bưng một cái tủ.
Trương Tiểu Quy đứng trên ghế sofa, cũng khiêng một cái ghế, cả hai đều hừng hực khí thế trừng mắt nhìn nhau, như thể có hận thù chồng chất vậy.
Đặc biệt là hoàn cảnh xung quanh, tất cả các đồ dùng trong nhà cái nào cũng nghiêng lệch lộn xộn, đổ đầy đất.
Đúng là còn đáng sợ hơn so với gặp phải trộm cướp.
“Đủ rồi, đủ rồi!” Tích Niên hét lớn.
Nhanh chân lao đến đứng giữa hai người.
Lúc này hai người mới để ý đến Cố Tích Niên.
“Cô nhóc thối, cô về đúng lúc lắm, tôi nói cho cô biết…”
“Niên Niên, cậu về thật đúng lúc, tớ nói cho cậu biết!” Hai người đồng thanh nói.
Tích Niên đưa hai tay ra, năm ngón tay chặn ở trước mặt hai người: “Hai người không cần nói gì hết, ai nói tôi cũng không nghe, tóm lại hai người đặt thứ trên tay xuống trước, từ trên ghế sofa và trên bàn bước xuống đây!”
Cậu nhóc thối và Trương Tiểu Quy trừng mắt lườm nhau, lúc này mới đặt đồ trong tay xuống, từng người nhảy xuống khỏi lãnh thổ của riêng mình..