Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 9: Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt


Đọc truyện Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc – Chương 9: Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt

Theo thủ hạ khai báo, Cao Huy muốn đàm phán cùng với đối phương ở một làng du lịch, hắn cho rằng chọn địa điểm đàm phán ở làng du lịch, sẽ không có ai chú ý, nhưng hắn không biết Nam Cung Diệu đã sớm phái người bí mật theo dõi hắn.

Nam Cung Diệu rời khỏi công ty, Lãnh Đông đã chờ ở dưới lầu, người này là tâm phúc của anh, cũng chính là thuộc hạ đệ nhất mãnh tướng của anh, Nam Cung Diệu rất trọng dụng anh ta.

” Anh Diệu, tôi đã phái các anh em mai phục tốt, đều giả trang thành du khách nằm vùng ở gần đó, đang chờ ngài sắp đặt.”

“Uh, trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ, cậu và tôi đi vào trước, xem tình hình một chút.”

“Vâng.”

Đi đến làng du lịch.


Nam Cung Diệu và Lãnh Đông đi vào, những anh em kia của anh đều ở bên ngoài chờ mệnh lệnh.

Trước đó đi tới hỏi thăm được phòng hắn thuê, cửa có canh gác, thân thủ của Lãnh Đông cũng không phải là cái dù , thành thạo, đối phó.

“Đợi chút, các người không thể đi vào… A…” Người đàn ông giữ cửa bị Lãnh Đông hung hăng khống chế cổ tay, đứng thẳng lên không được, đau đến nhe răng nhếch miệng .

“Ai cho các người đi vào, cút, tại sao là, là các người?” didnleqydn

Cao Huy vừa nhìn thấy người đến là Nam Cung Diệu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không nghĩ tới kế hoạch kín đáo như vậy, vẫn bị bọn họ phát hiện, trong lòng bắt đầu hốt hoảng, cẩn thận suy nghĩ, hai người bọn họ đã tới rồi, dù sao giấy tờ mua bán đất đã tới tay, anh ta có thể làm gì, chẳng lẽ còn dám đoạt.

Nhìn xung quanh một chút, nghĩ thầm: Anh em của mình đều ở bên ngoài, cùng lắm thì liều mạng cùng hắn, yêu ma chó má gì? Hừ! Hôm nay bố mày liền tiêu diệt mày, về sau bố mày chính là trong ông trời của chỗ này.

“Là tôi, Cao tổng không thể không nhận ra chứ! Tôi liên tục giữ lại mặt mũi cho anh, là anh không cần. Hôm nay cho anh hai con đường lựa chọn, thứ nhất: Tất nhiên giấy tờ để lại, ngoan ngoãn cút đi, về sau mảnh đất này là của tôi. Thứ hai: Là hôm nay tôi và anh chỉ có một người có thể ra ngoài.”

“Ha ha… Yêu ma? Mày cho rằng nơi này là nhà mày, làng du lịch này là địa bàn của bố mày, muốn uy hiếp tao, hừ – – hừ, hôm nay bố mày liền khiến mày có đến mà không có về, từ đó cũng không có yêu ma chó má gì nữa.”

Cao Huy nháy mắt ra hiệu, ý là động thủ, thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này.

Lãnh Đông trong tay mang theo một cái thùng rác không biết từ đâu tới, thẳng phóng về phía Cao Huy.

Khí thế hung hăng của anh ta, thật giống như tê giác kiêu ngạo đang chạy băng băng, còn không ra tay cũng đã đánh bay nhiều người, thuộc hạ của Cao Huy sinh lòng e sợ sợ, sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau và tránh né, bọn họ tránh ra vừa vặn tạo cho Lãnh Đông một lối đi, anh ta không trở ngại trực tiếp vọt tới trước mặt Cao Huy, thùng rác trong tay giơ cao lên liền đập xuống Cao Huy, lập tức máu chảy đầy mặt, đây chính là thùng rác inox, nếu như lại dùng chút lực, chỉ sợ là đầu nở hoa. Lúc này tất cả mọi người đều choáng váng.


Cao Huy vừa rồi còn hết sức lên mặt nạt người, chứng kiến điệu bộ này sợ đến mức đã quên tránh, hắn biết rõ người đến chính là thuộc hạ đệ nhất mãnh tướng của Nam Cung Diệu – Lãnh Đông, cũng là thuộc hạ ác ma ma đầu giết người không chớp mắt, không đợi hai bên đánh nhau, tâm hắn đã hoảng sợ, ngồi chồm hổm trên mặt đất, máu tươi che kín tầm mắt của hắn, chỉ thấy Lãnh Đông giơ thùng rác lên còn muốn đập tiếp. didnleqydn

” Anh Diệu tha mạng, anh Diệu tha mạng, anh Diệu tha mạng…”

Cao Huy liều mạng cầu cứu, hy vọng có thể giữ lại con đường sống.

“Lãnh Đông.”

Nam Cung Diệu kêu một tiếng, Lãnh Đông dừng tay, thùng rác inox nặng nề rơi trên mặt đất, ánh lửa nhỏ văng khắp nơi, sàn nhà bằng gạch trên mặt đất bị đánh trúng vỡ nát, có thể thấy được sức lực của Lãnh Đông có bao nhiêu, hù dọa Cao Huy tiểu ra quần.

“Hừ – – mẹ kiếp, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Lãnh Đông mắng một câu, sau đó trở về bên cạnh đứng sau Nam Cung Diệu.


“Có lời gì cứ nói đi!” Cao Huy sợ đến mức run rẩy không nói một lời.

Vẻ mặt Nam Cung Diệu không chút thay đổi nhìn Cao Huy, trong tay còn đùa nghịch cái nhẫn to kia, chậm rãi từ từ đi về phía hắn, ngồi xổm người xuống, dùng tay lau một tý máu trên đầu Cao Huy, nhìn một chút, sau đó lại lau lau ngón tay dính máu trên người Cao Huy, đứng dậy, vừa muốn nghiêng đầu, ai ngờ đột nhiên giơ chân lên dùng sức đá Cao Huy, chỉ thấy Cao Huy ngay sau đó bay ra xa hơn ba thước, thân thể nặng nề đụng vào tường, nếu như không có tường cản trở, chỉ sợ còn xa hơn, đến lúc đó miệng Cao Huy hoàn toàn ói ra máu, răng trong miệng còn rơi vài cái.

“Đều cầm đi đi! Đều cầm đi đi! Giấy tờ mua bán đất ở chỗ này, ở chỗ này.”

Cao Huy run rẩy đứng lên, chỉ hy vọng bọn họ nhanh rời đi, mới có thể an toàn, nếu không tính mạng mình khó giữ được.

“Mẹ kiếp, sớm lấy ra thì không phải xong rồi sao!” Lãnh Đông đi tới, nhận lấy, đưa cho Nam Cung Diệu.

“Chúng ta đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.