Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Chương 34: Anh nhất định giúp em lấy về


Đọc truyện Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá – Chương 34: Anh nhất định giúp em lấy về

Văn Nhân Thục Diễm nghe vậy thì cười một tiếng, khóe miệng đung đưa nụ cười giống như đóa hoa Katsuyoshi* kiều diễm, dịch chuyển bước chân, kéo tay Kha Đằng ngồi bên cạnh ông, “Lão già, ông xem một chút, thật là dáng dấp không tệ, so với Liệt Liệt nhà chúng ta kém một chút mà thôi! ” . Trong đôi mắt Văn Nhân Thục Diễm bắn ra ánh sáng giống như các vì sao tụ họp, một màn lóe sáng kia trừ lúc sinh Kha Trạch Liệt có thấy qua, sau đó Kha Đằng cũng không thấy lại nữa. Khen người khác cuối cùng vẫn là khen đến người mình!

Nửa tin nửa ngờ liếc mắt một cái đụng phải hai ‘nữ nhân’ hoa si, đưa tay tiếp nhận tài liệu Agha đưa tới , tính tình nóng nảy vội vả lật vài tờ, trong nháy mắt không nói lời nào. Diện mạo quả thực rất yêu nghiệt, nhìn trong tấm hình nhiều như vậy, thế nhưng không có nhìn ra được nửa điểm tỳ vết nào của Mẫn Đình .

Mặc dù cậu ta trước kia tin đồn không tốt lắm, nếu cùng cậu ta kết giao mọi người sẽ nói: “Cậu ta là một người cho dù con không thích, nhưng là tìm không ra chút tật xấu trên người hắn! ” .

Đây là một đánh giá cao bao nhiêu, muốn từ những lời điêu ngoa bốc đồng trong miệng ‘nữ nhân’ khen ngợi đến như vậy, cũng không phải thuận miệng nói một chữ ‘Thân’ thì có thể giải quyết vấn đề!

Thân * : mang nghĩa là thông gia, kết hôn.

Đem ngụm khí đục trong miệng khạc ra sau, để tài liệu trong tay xuống, nhắm mắt dừng chốc lát, sau đó đột nhiên mở mắt ra, “Yêu nghiệt, Ta cũng nhịn không được nhìn lâu mấy lần. Mau mang hình cậu ta in ra, chúng ta dùng trừ tà! ”.


…..

*

“Lão Đại, tôi tra ra được một chút mờ ám. ” Nhân viên làm việc mặc chiếc áo khoác màu trắng tác phong nhanh nhẹn tiêu sái đến trước mặt Kha Trạch Liệt , hơi cúi đầu nhìn Kha Trạch Liệt khai báo, tia sáng trong con ngươi kia hấp dẫn sự chú ý của Kha Trạch Liệt. Một loại ánh sáng vụt qua giống như một ngôi sao băng, hội tụ rất nhiều ánh sáng, trở thành cây bút sáng chói trong bóng tối.

Nghe vậy , tầm mắt Kha Trạch Liệt từ trên tập văn kiện trong tay chuyển dời đến trên người nhân viên làm việc, người này là một thủ hạ danh tướng của anh, gần đây đang ở trong phòng phân tích số liệu khổ tâm nghiên cứu. Cơ hồ là quên ăn quên ngủ nghiên cứu, khiến Kha Trạch Liệt cũng không khỏi liếc mắt.

Không nhịn được đưa tay vút ve đôi mắt sáng của mình, ánh mắt khô khốc khó chịu, anh cũng đã có vài đêm không chợp mắt, các anh em cũng muốn giải quyết vụ án nhanh một chút để trở về sớm. Mỗi ngày đều cơ hồ là ngâm mình ở trong bót cảnh sát. Tới đây lâu như vậy cũng không có ra ngoài đi dạo quá một lần, tác phong làm việc nghiêm túc, cẩn thận khiến cho người Đức bội phục không thôi .


“Lão Đại, anh hãy nghỉ ngơi một chút. Trong đôi mắt hằn rõ nhưng tia máu.” Vương Vĩ không khỏi mở miệng khuyên Kha Trạch Liệt, nếu không phải vì Lão Đại cần cù chăm chỉ nghiên cứu làm việc như vậy, bọn họ cũng không liều mạng như thế. Cho tới giờ cũng chưa thấy qua cấp trên nghiêm túc như vậy , trong mắt bọn họ cấp trên đều là quát lớn ra lệnh cho cấp dưới, cho tới giờ cũng chưa thấy qua hình ảnh Kha Trạch Liệt như vậy, đều là cùng các an hem đứng chung một chỗ cố gắng phấn đấu.

Tình cảm trong lòng đối với Kha Trạch Liệt giống như đối với huynh trưởng trong nhà, tột cùng kính nể . Thậm chí vượt qua cả sự yêu mến đối với cha mẹ, bây giờ đã ở nước Đức gần một tháng, bọn họ mỗi ngày đều cố gắng nghiên cứu phân tích, hi vọng là có thể phá giải vụ án hoàn toàn, cũng có thể coi như là kỉ niệm của một đoạn thời gian tốt đẹp của tuổi trẻ.

Kha Trach Liệt lắc đầu một cái, trên gương mặt tuấn tú không có một chút thư giãn, nghiêm túc nhìn Vương Vĩ chằm chằm, tròng mắt thâm thúy luôn có thế hấp dẫn người khác đi vào trong ma lực, “Điều tra ra cái gì?”, giọng nói khàn khan mang theo một chút mệt mỏi, cho dù là không để ý chuyện vặt vãnh Vương Vĩ cũng nhận ra được.

“Có một chút dấu vết lưu lại trên văn kiện, hình như không có bị thủ tiêu đi, trải qua phân tích tổng hợp lần theo dấu vết, chúng ta tòm ra được một điểm, Tam Giác Vàng! ”. Nói đến công việc, vẻ mặt Vương Vĩ vô cùng nghiêm túc có trách nhiệm, lông mày lơ đãng hơi nhíu lên, hết sức chăm chú báo cáo kết quả cho Kha Trạch Liệt.

“Tam Giác Vàng sao? . Hành tung của nhóm người phạm tội sẽ không bại lộ đơn giản như vậy.” Kha Trạch Liệt dùng bút chì bấm từng cái vỗ trán của mình, đầu một khắc không ngừng suy tư. Mày kiếm nhíu chặt, trên cằm râu cũng dài ra rất nhiều . Nhóm người tội phạm giảo hoạt như hồ ly có thể sơ sót như vậy sao?.


Gần đây thật sự là quá liều mạng, một chút khâu nhỏ sinh hoạt hàng ngày cũng không xử lý kịp vẫn ngây ngô ở phòng làm việc, cũng không đi ra ngoài, mỗi lần ăn cơm cũng là người khác thúc giục lại thúc giục sau mới chịu lên ăn. Nhưng coi như là ăn cơm, bên cạnh cứng nhắc cũng không quên hình thức phân tích.

Nếu như vụ án này được phá, như vậy tất cả mọi người sẽ có thu hoạch rất lớn. Cũng không phải chỉ là phần thưởng cấp quốc gia nữa, sợ rằng cấp quốc tế cũng không quá đáng!

“Tốt lắm, cậu xác định lại lần nữa vị trí chính xác. Tôi đi cùng Mặc Kỳ Duệ bàn bạc một chút, chúng ta phải lien hợp lại tấn công tội phạm, lần này không thể để bọn chúng trốn lần nữa! ”. Kha Trạch Liệt dùng một chút lực trong tay, văn kiện liền biến dạng, vẻ kiên quyết trên mặt cảm hóa sâu sắc Vương Vĩ bên cạnh. Việc này ngay cả Lão Đại cũng cố gắng, bọn họ tất nhiên cũng không thể bị rớt lại phía sau, có tấm gương tốt như vậy!

Vương Vĩ xoay người chạy nhanh về phòng nghiên cứu, bước chân cấp tốc giống như lao tới thắng lợi ở phía trước. Ngày mai đáng mong đợi.

*

“ Mẫn Đình, anh không cần lãng phí thời gian nữa” . Đã nán lại ở Paris lâu như vậy, Lâm Nhược không chịu được có chút nản chí, ủ rũ cuối đầu đi đến phía sau lưng Mẫn Đình sờ sờ tóc Mẫn Đình, vẻ mặt thật tốt mang bộ dáng hiền lành của người mẹ. Trong đôi mắt đen nhánh thoáng qua một tia nhu tình, rất nhanh liền biến mất không thấy.

“Lâm Nhược!”. Mẫn Đình đột nhiên quay đầu lại lớn tiếng kêu Lâm Nhược một tiếng, thanh âm to rõ vang lên khiến Lâm Nhược sợ hết hồn, sững sờ nhìn Mẫn Đình, trong con ngươi lóe sáng lại mang theo tia giảo hoạt vui vẻ. Tròng mắt đen trong suốt khẽ chớp nhìn Mẫn Đình, mặt mày khẽ cong .


Mẫn Đình thấy Lâm Nhược một màn bộ dạng không đứng đắn, tức giận cả người nhất thời tiêu tán, mặc dù ghét nhất bị người khác sờ đầu, nhưng cảm giác bị Lâm Nhược sờ, hình như cũng không tồi….

Mang theo oán khí khẽ liếc Lâm Nhược một cái, sau đó thế nhưng quay người lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, toàn thân hung bạo chợt biến mất. Quay về phía laptop làm việc liên tục nhiều ngày nay, mấy ngày nay cơ hồ là không bước chân ra khỏi nhà, mỗi ngày đều điều tra vấn đề bản vẽ thiết kế của Lâm Nhược, đây là thích sạch sẽ cho nên thần kỳ đem cho hắn cái này muốn bồi bạn cả đời chữa khỏi bệnh ưa sạch sẽ!

Chỉa một phát vào đầu tổ quạ, giọng nói ồm ồm mở miệng, tròng mắt trong suốt trở nên hơi vẩn đục, mệt mỏi kéo xuống giữa hai hang lông mày khiến Lâm Nhược không khỏi có chút đau lòng. Có mấy phần thật, mấy phần giả đã không liên quan gì nữa . Ở thời khắc như vậy, Mẫn Đình lại đang ở bên cạnh bầu bạn cùng cô, cùng cô vượt qua những thứ khiến người ta chán nản ủ rũ cả ngày kia. Nhưng tại sao vậy chứ, tại sao ban đầu thì không thể yêu em như hiện tại chứ?.

Đối với trước kia, Lâm Nhược chỉ có tiếc nuối thật sâu.

Đã từng, em cũng từng như vậy gắng sức yêu anh. Nhưng mà anh lại hung hăng đẩy em ra, hiện tại thì tại sao muốn quay đầu đây. Anh nên kiên trì con đường của anh, thuận lợi đi tiếp, mà không phải quay đầu lại đi cùng em.

“Không được, đó là những thứ thuộc về em, anh nhất định phải giúp em lấy lại!” .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.