Bạn đang đọc Cô Vợ Nhỏ Của Thống Soái Đại Nhân – Chương 13: Chuyện Của Yên Hạ
(13)
Tại trường học…
Tần Lam mới bước ra khỏi xe, từ xa cô đã trông thấy cảnh một người đàn ông béo đang quấy rầy một nữ sinh.
Nữ sinh kia, không ai khác chính là bạn thân cô, Yên Hạ.
Vốn dĩ tính cách của Tần Lam là kiểu người vì chính nghĩa mà sẵn sàng lên tiếng, nay thấy bạn thân mình bị quấy rối, cô lại càng không thể nuốt trôi cục tức này.
Cô nhanh chóng tiến tới, đẩy người đàn ông béo kia ra, hùng hổ chất vấn:
– Anh là ai, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám quấy rầy người khác, không coi luật pháp ra gì à?
Thật ra Tần Lam cũng chỉ hùng hổ nói vậy thôi, mặc dù thời đại này văn hoá phương Tây đã du nhập vào rồi, nhưng tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn.
Cô chỉ có thể liều mạng đe doạ hắn ta, có như vậy may ra mới đuổi được hắn đi.
Thế nhưng tên này vẫn vô cùng hống hách, bị cô đẩy một cái, hắn lập tức lớn tiếng quát lại:
– Cô dám đẩy tôi sao, ăn gan hùm rồi à?
Tần Lam ngược lại càng tỏ ra không sợ, khí thế hùng hổ, áp bức cả tên đàn ông béo:
– Hừ, anh mà dám làm loạn ở đây, coi chừng ngày mai lên báo làm xấu cả dòng họ đấy.
Tới lúc đó ảnh hưởng tới người thân rồi thì đừng có hối hận!
Quả nhiên câu uy hiếp này của Tần Lam đã có tác dụng, khiến cho tên mập có hơi rén lại.
Hắn ta cũng được nghe nói đến toà soạn X, chuyên sản xuất những bài báo viết về góc khuất xã hội.
Nếu như mà để bị chụp lại rồi đưa lên mặt báo, e là cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.
Gã đàn ông mập đuối lí không thể nói được gì nữa, đành hừ lạnh rồi bỏ đi.
Tần Lam vẫn cố cảnh cáo theo sau lưng hắn:
– Nếu mà anh còn dám tìm tới cô ấy nữa thì đừng có trách tôi.
Cho tới khi đã an toàn rồi, Tần Lam mới an ủi Yên Hạ, hỏi han cô ấy:
– Cậu không sao chứ? Mà tên béo xấu xí này từ đâu chui ra vậy?
Yên Hạ lập tức ấm ức kể lại tất cả mọi chuyện cho Tần Lam nghe, lúc này cô mới biết thì ra tên béo đó là bạn thân của Lâm Khang, anh họ Yên Hạ.
Yên Hạ vốn là thiên kim tiểu thư đích tôn của nhà họ Lâm, từ nhỏ được nuông chiều hết mực, không bao giờ phải chịu khổ dù chỉ một chút.
Thế nhưng Lâm Khang lại không may mắn như vậy, do gia đình làm ăn thua lỗ nên phá sản, hiện giờ chỉ có thể dựa vào gia đình Yên Hạ để làm lại từ đầu.
Cho nên Lâm Khang mới vô cùng đố kị với Yên Hạ, trách ông trời vì sao lại đối xử bất công như vậy.
Cũng là vì đố kị che mờ con mắt nên hắn ta mới cố ý sắp xếp tên mập này tới quấy rầy, hòng muốn hủy hoại thanh danh của Yên Hạ.
May mà Tần Lam kịp thời tới.
Nghe chi tiết này mà Tần Lam lại vô tình nhớ tới trước kia cô khi chưa xuyên không, cô từng được đọc một bài báo viết về bi kịch tương tự như vậy.
“Một người đàn ông trẻ tuổi quấn lấy một cô gái nhưng không có kết quả, cuối cùng hắn cưỡng hiếp cô ấy, khiến cho cô ấy có thai.
Sau khi cô gái ấy báo cảnh sát, người trong nhà không an ủi thì thôi đi mà còn trách móc, mắng chửi cô ấy thậm tệ vì đã làm hủy hoại thanh danh của gia đình.
Cuối cùng cô ấy bị ép phải gả cho hắn ta, đáng lẽ hắn chính là tên tội phạm cưỡng gian, nhưng thật nực cười là hắn vẫn thoát được vòng vây của pháp luật.
Cô gái ấy mặc dù là bị ép, bất đắc dĩ, nhưng người ngoài lại đồn rằng là do cô vì đứa trẻ, tình mẫu tử của cô thật thiêng liêng biết bao.
Thậm chí còn có người khen ngợi sự lương thiện khoan dung của cô gái ấy mà không hề hay biết cô ấy chỉ là bị ép tới đường cùng.”
Tới giờ Tần Lam vẫn còn nhớ rõ như in câu chuyện đó.
Cho nên cô tuyệt đối không thể để cho Yên Hạ dính vào những rắc rối tương tự được.
Yên Hạ có ý định muốn trả thù Lâm Khang, nhưng lập tức bị cô ngăn lại:
– Nếu bây giờ cậu manh động, có thể hắn ta sẽ dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, cắn ngược lại cậu cũng nên.
Tới lúc đó hắn nói cậu và tên béo có gian tình, cậu dù có 10 cái miệng cũng không giải thích nổi đâu.
Gia đình cậu mà biết thì chuyện sẽ càng đi xa hơn nữa.
Cậu phải bình tĩnh và đưa ra lựa chọn sáng suốt, chờ đợi thời cơ chín nguồi.
Thấy Tần Lam nói có lí, Yên Hạ vô cùng tin tưởng cô, liền lập tức gật đầu:
– Được, mình sẽ nghe theo cậu.
…
Ở phía bên kia, sau khi cùng Lạc Hy ăn sáng xong, Tiêu Dực đưa Lạc Hy tới tham gia hội nghị.
Hai người đi đến đâu cũng quấn quýt bên nhau, tình ý nồng nàn, ai nhìn thấy cũng đều phải nịnh nọt mấy câu để lấy lòng anh.
Lạc Hy rất đắc ý, tự coi bản thân mình là thống soái phu nhân luôn rồi.
Mà Tiêu Dực cũng không bắt bẻ cô ta, tùy ý để cô ta làm những điều mình thích.
Trời nhá nhem tối, Tiêu Dực đưa Lạc Hy tới sàn nhảy, cao hứng cùng cô ta nhảy một điệu.
Là vì muốn bù đắp lại cho Lạc Hy chiều hôm qua, cho nên Tiêu Dực mới đáp ứng tất cả yêu cầu của cô ta như vậy.
Đương nhiên tới sàn nhảy cũng là chủ ý của cô ta nốt.
Lúc đó, một người đàn ông dáng vẻ nho nhã thư sinh đi ngang qua, nhưng vừa nhìn thấy Lạc Hy thì đã dừng bước lại, vui vẻ bắt chuyện với cô ta:
– Hy Hy, cậu cũng tới đây chơi sao? Thật trùng hợp nha.
Nhìn thấy một tên thư sinh đột nhiên xuất hiện, Tiêu Dực nhíu mày khó chịu, tỏ ra chán ghét đối với loại người này.
Bề ngoài càng tử thế thì nhất định bên trong có rất nhiều thủ đoạn, anh còn lạ lẫm gì chứ?
Lạc Hy nhìn thấy bầu không khí rơi vào căng thẳng không đáng có, liền chủ động giải thích:
– Dực, đây là bạn em quen khi đi du học, Trương Hải.
Anh ấy là một người rất tốt, lúc em ốm thì luôn có anh ấy bên cạnh chăm sóc.
Cho nên anh không cần quá đề phòng đâu, em có thể kiểm chứng mà.
Chính là Lạc Hy cố tình nói những lời này để thử lòng Tiêu Dực, muốn anh ghen lồng lộn lên đó.
Trương Hải cũng là do cô ta chủ động tìm tới và sắp xếp.
Nếu như Tiêu Dực thực sự yêu cô ta, nhất định sẽ rất ghen.
Tiêu Dực nghe những lời này xong thì chỉ khẽ nhíu mày, thật sự nhìn không ra được tâm tư của anh như thế nào nữa.
Lạc Hy vừa bất an, vừa mong chờ.
Ngay khi chuẩn bị tấn công tiếp thì không biết ở đâu xuất hiện một tên béo phá đám.
Tên béo này chính là em trai của Trương Hải, tên Trương Lỗi.
Khác hẳn với vẻ ngoài nho nhã thư sinh của anh trai, Trương Lỗi lại là một tên háo sắc.
Từ xa hắn đã trông thấy nhan sắc xinh đẹp của Lạc Hy, liền ngứa ngáy không chịu được.
Nhưng, bên cạnh Lạc Hy lại là thống soái Tiêu Dực, hắn ta không dám manh động, liền chuyển sang nịnh nọt anh.
Trương Hải thấy vậy cũng không tiện làm phiền, liền rời đi trước.
Trương Lỗi bắt đầu cất giọng nịnh nọt:
– Thống soái, từ lâu đã nghe danh của ngài, quả thực oai phong lẫm liệt như lời đồn..