Bạn đang đọc Cô Vợ Nhí …!! – Chương 4: Bệnh
-không sao_nó
-ta có số đt đây. Con lấy không?_sơ
-không ạ
-này Ji. Chả phải em chỉ mong có ngày mẹ em đón em về sao?_Kevin
-giờ thì khác_nó đã lạnh lùng
-tùy_Kevin tối sầm mặt lại
-trễ rồi thưa sơ con về_nó
-con ăn hết đi đã
-con no rồi. Mai con lại đến. Chào sơ nhé_nó hôn lên má sơ
-con về!
Nó cùng mấy anh ra ngoài
-Kevin, em về đi. Tụi anh đưa Nhi về_Phan
-vậy em xin phép. Chào Ji nhé_Kevin nói rồi mi nhẹ má nó
-chào anh
Đợi Kevin lên xe đi khỏi thì
-nè, mồ côi. Cô biết cô là vợ tôi không mà để hắn hôn vậy?
-vợ anh không có mồ côi. Còn tôi thì có_nó
-mày là chủ tịch của 1 tập đoàn mà ăn nói với ngta là mồ côi này mồ côi nọ thế à_ Phan hét
-em quen rồi_nó
-về_hắn kéo tay nó
-khỏi. Tôi mồ côi đây sẽ đi dạo rồi về sau. Thế nhé_nó nói rồi quay đi
-bị xúc phạm rồi_Phan nhìn theo dáng nó
-KỆ. nghèo mà kiêu_hắn nói rồi lái xe đi
Còn nó, anh nghĩ sao mà nói tôi như vậy? Tôi muốn bị mồ côi? Tôi muốn bị bỏ tơi để làm vợ anh à? Sướng quá nhỉ? Anh có biết tôi vì ai mà không nhận lại mẹ k? Vì anh đó! Tôi đã thật sự thích anh rồi. Anh làm tôi cảm thấy vui khi có ai đấy đụng đến tôi rồi làm anh ghen. Mà tôi cũng chả biết đc cái đó là ghen hay là anh muốn bị tôi cô lập nữa. Nhưng tôi thấy vui khi đc anh làm như vậy. Nó ngồi trên chiếc ghế trong công viên bất chợt rơi 1 giọt lệ. “Trời ơi, mình tâm thần mất vì hắn thôi” sao lại khóc chứ? Mình mạnh mẽ mà, không thể vì hắn mà đánh mất hình tượng đc. Nó hít thở 1 hơi thật sâu
-cô em. Chơi với ta nhé!_thằng du côn tới
-Biến đi_nhẹ nhàng nhưng ghê người
-mày láo. Rượu mời không uống thích uống rượu phạt à?
-Tôi nói anh biến_nó gằn giọng
-vậy chơi với đàn em ta nhé! Lên_hắn búng tay thì chục thằng lao tới. Nó cũng có học võ nhưng thật sự đánh nhiêu đây người như thế thì sao mà đánh lại chứ? Nó còn mặc váy. Chết tiệt, đánh bằng tay thì có mà chết à? Kệ thôi, tới đâu hay tới đấy. Nó múa tay và né những cú đánh chết người. Nó giằng co khá lâu thì “Phập” con dao thái lướt nhẹ nhưng khá sâu trên cổ nó, làm nó bật chợt ôm cổ
-chịu thua ta đi cô em
*hoét hoét hoét”
-công an, chạy_ tụi nó hô rồi chạy loạn xạ. Nó thì bình thản ngồi dưới ghế đá cầm máu. Nó mở cặp lấy 2 viên thuốc trong suốt ném vào mồm và nuốt. Loại thuốc duy nhất có thể cầm máu cho nó. Tại nó là máu không đông. Thuốc khá hại cho người nhưng nó vẫn phải uống. Yếu 1 tý còn hơn là chết
-cô chơi hàng trắng. Mời cô về đồn_tên thanh niên trong đồng phục xanh nhìn rất đẹp trai chỉ súng về phía nó
-tôi mà có chơi, anh nghĩ tôi chơi ngay ở đây để mấy anh bắt à? Lại còn lựa lúc các anh đang đi đến đây? Tôi tâm thần chắc_máu bớt chảy nên nó buông tay ra khỏi cổ vì giữ chặt nãy giờ hơi đau
-tôi xin lỗi nhưng cô cũng phải đi theo chúng tôi về đồn để đính chính sự việc_vì là buổi tối nên không ai thấy vết thương của nó. Nó đứng dậy đi thì
-cô không đc đi
-điên à? Hết kêu tôi đi về đồn rồi lại kêu đừng đi. Cảnh sát VN cái kiểu gì vậy?_nó hét
-thế cô đi đâu?
-đi về đồn đính chính sự việc thưa anh_nó nhấn mạnh
-mang cô ta đi
Tại Police
-khoan. Cô bị vết thương này khi nào?_ tên cảnh sát đó hỏi
-lúc nãy. Có gì k?_ nó ngước mặt lẻn nhìn thì làm con người đối diện đơ vài giây. Cô ấy thật đẹp.
-tôi băng bó cho cô_Anh lên tiếng (Anh là tên của cảnh sát đẹp trai đó đấy)
-khỏi. Đính chính gì thì đính chính nhanh lên tôi còn về_nó gạt phăng tay Anh ra
-nhưng sẽ nhiễm trùng_Anh lo lắng
-chuyện của tôi. Hỏi mau đi_nó lạnh lùng
-vết thương rất dài và sâu đó_Anh thật sự lo lắng và khó hiểu với con người của nó
-tôi về đây_nó
-nhưng tôi chưa hỏi gì mà
-tôi kêu anh hỏi. Anh có hỏi không?_nó hét lớn
-đc rồi. Cô theo tôi thẩm vấn
nó đc vào phòng hỏi cung đc 30p thì chưa tới ai đến. Máu điên bực lên định móc đt ra thì. Đồ tôi đâu hết rồi *cạch*
-là anh sao?_nó thấy Anh bước vào
-tôi sẽ thẩm vấn cô
-anh là cảnh sát thì đâu có đc thẩm vấn?
-tôi chỉ là hỗ trợ thôi. Tôi là thẩm vấn viên
BỔ SUNG
-Tuấn Anh:22t là thẩm vấn viên cấp cao. Nhìn đẹp trai cực kì
-vậy vào vấn đề chính đi_nó
-cô có chơi hàng không?
-không
-cô là người nước ngoài?
-không
-người VN không ai tóc trắng mắt xanh đâu, ba và mẹ cô lai tây?
-không biết
-ba mẹ mình mà không biết sao?_Anh nhếch mép
-mồ côi
-vậy cô là đầu đường xó chợ? Vậy khả năng chơi hàng của tụi kia rất cao. Hồi nãy là đánh nhau giành hàng?
-hàm hồ
-chứ làm sao?
-tôi bị bỏ rơi lúc 8 tháng nên đc gửi vào cô nhi viện. Năm 3 tuổi tôi đc nhận nuôi. Rồi tôi qua Pháp học. Mới về chưa đc 1 tuần thưa anh_nó nói 1 lèo
-thế cái này là sao? Nãy tôi thấy cô uống. Nếu là thuốc thì có nước mới uống đc. Đằng này cô lại nuốt chửng. Giải thích đi_ Anh cầm trên tay hộp thuốc màu trắng
-zikco. Thuốc cầm máu. Anh nghĩ tôi chảy máu như thế thì sẽ chạy lon ton đi mua đc nước sao?
-zikco? Máu không đông?_Anh nhíu mày
-đúng
-cô sẽ uống cái này mỗi lúc chảy máu?
-chính xác
-rất hại đấy. Cô không biết sao?
-biết. Thế bây giờ tôi về đc chưa?_nó chống cằm nhìn Anh
-đc rồi. Xin lỗi đã bắt nhầm cô
-không sao. Coi như hợp tác bắt thủ phạm đi. Ra mở cửa đi_nó chỉ tay về cửa
-anh chở em về. Khuya rồi_Anh nói
-cũng đc. Dù sao anh cũng là thẩm vấn viên nên tôi giao tôi cho anh
2 người lên chiếc xe nó im lặng
-em tên gì?
-khó hiểu lắm. Nên không biết thì tốt hơn_nó nhìn ra ngoài cửa sổ
-vậy em bao nhiêu tuổi?
-17
-ừ
thế là im lặng và im lặng
-cám ơn đưa tôi về_nó nói rồi vào nhà trong đồng phục dính máu, vết thương đang loang lở
-Nhi sao em về…. MÁU_Phan trố mắt nhìn vào cổ nó
-anh bé mồm_nó nhăn mặt
-em không đau sao?_Phan hỏi
-không. Vương đâu?_nó
-nó vừa lên lầu ngủ. Anh đang định về nhà
-vậy anh về đi
-băng vết thương đã
-không sao
Phan đành ngậm ngùi đi về. Nó tới tủ thuốc lấy ra chai thuốc đỏ, oxy già và bông băng rồi ra xích đu ngồi để băng bó. Nó mở cặp lấy thuốc và nước uống 2 viên thuốc rồi cầm thuốc đỏ nhẹ nhàng sát trùng. Sở dĩ nó không đau vì nó uống thuốc nên dù có cụt tay nó cũng không thấy đau là gì. Đang làm ngon ơ thì
-em làm sao thế?_hắn chạy lại nhìn vào vết thương nó mà mắt đỏ cả lên
-không sao, hồi nãy tôi bị đánh nên phòng vệ rồi bị chém lén thôi_nó tỉnh bơ
-chém lén thôi? Cô là người hay trâu bò mà không đau vậy? Cái mặt cứ bơ ra_hắn quát ầm lên
-tôi không đau, anh hét làm tôi mệt thêm thôi_nó
-anh làm cho em_hắn dịu giọng rồi giật lấy bông băng thuốc đỏ làm cho nó. Vì cũng mrejt nên nó cũng dựa vào cích đu bên kia để cổ bên đây cho hắn làm rồi ngủ quên mất
-xong_hắn vui vẻ lại nhưng nó vẫn nằm im thin thít
“Ngủ ngoài này cũng ngủ đc đúng là heo mà, cái gì đây?” Hắn thấy hộp thuốc kế bên nó. Zilco? Chả lẽ. Không phải chứ? Hắn run cầm cập nhìn nó. Đúng rồi, nó không đau chính là do tác dụng của thuốc. Máu không đông? Em bị như vậy mà sao em nhởn nhơ đi đánh nhau vậy? Em tâm thần à? Tôi thật lo cho em đấy. Người thì gầy. Bệnh tình thì… không đc. Phải chấn chỉnh em mới đc. Vợ yêu! Hắn nhìn nó rồi hôn nhẹ lên má nó