Bạn đang đọc Cô Vợ Nhí 18 Tuổi – Chương 17
Vừa bước vào nhà, nhỏ thấy Quốc Huy.
Anh ngồi đó, trong có vẻ là rất mệt mỏi.Dường như là anh có điều gì lo nghĩ lắm._Anh sao vậy?- Mặc dù là chị dâu của Huy nhưng nhỏ vẫn gọi Huy bằng anh.
Có lẽ bởi vì anh lớn hơn nhỏ nhiều, Huy chỉ thua Thiện có một tuổi chứ nhiêu._À, không có gì đâu! Anh chỉ hơi mệt!- Nhìn nhỏ bằng ánh mắt quan tâm, anh lại nói- Em không đi học à?_Hôm nay là chủ nhật mà anh!- Nhỏ ngạc nhiên- Anh lạ lắm nha!_Hì, hột vịt còn lộn mà em!_Ừ! Thì xem như anh lộn đi!_Phong nè!- Huy im lặng một lúc- Mai anh dọn ra ngoài!_Hả? Tại sao?_Anh vừa mới mua nhà!_Nhưng ở đây không tốt hơn ah?Huy im lặng, anh không muốn ai, đặc biệt là Phong biết nguyên do vì sao anh lại ra riêng.
Ừ, đơn giản bởi vì anh thích Phong, chị dâu của mình.
Thích ngay từ cái hôm đầu tiên gặp gỡ.
Có lẽ là tình yêu sét đánh như người ta thường hay nói.
Và anh đã xiểng niểng ngay cái cú sét đó.
Lúc đầu, khi biết được giữa Thiện và Phong không có tình yêu, anh đã rất hi vọng.
Nhưng bây giờ anh đã hiểu, họ sinh ra là của nhau, đúng, họ yêu nhau nhưng không thừa nhận.
Dọn đi, Huy làm thế để tình cảm của mình được ngủ yên và cũng vì anh sợ, Thiện là một người khá tinh tế, nếu một mai Thiện nhận ra thì sẽ như thế nào?_Anh Huy!- Nhỏ khẽ gọi khi thấy Huy cứ im lặng như chìm vào một thế giới khác- Anh có sao không?_Không!- Huy cười- Anh muốn ra riêng chỉ vì lí do công việc thôi! Không có gì đâu.
Em đừng lo._Uh! Vậy hôm nào anh cho em biết nhà qua chơi ha!_Không ghét anh nữa ah?_Hì hì hồi đó có, bây giờ hết rồi!Huy bật cười.
Có một chút gì chua chát trong giọng cười của anh.
Nhỏ không hiểu.
Chỉ biết rằng Huy đi như vậy chắc mẹ Quang sẽ rất buồn, cả Thiện, bé Kỳ và nhỏ nữa.
Nhưng dù sao thì đó cũng là ý muốn của anh, không ai ngăn được.Nhỏ nào đâu có biết được nguyên do thật sự mà anh muốn đi.
Vì nhỏ.
Cơn gió đem lại hơi mát cho người này nhưng lại làm cho người khác rét buốt.Tối hôm đó…_Anh Thiện!_Gì?_Sao anh không cản anh Huy! Để ảnh ra ngoài sống một mình, buồn lắm đó!_Cô lo ah?_Gì chứ?_Lo thì đi theo đi!_Anh…vô duyên vừa thôi!Im lặng.
Thiện bỏ sang phòng làm việc.
Đốt cho mình một điếu thuốc, anh cố tập trung vào công việc nhưng mãi vẫn không được.
Anh không phải thằng ngốc để không biết Huy thích Phong.
Nếu có ngốc thì chỉ có cô vợ của anh thôi, giỏi đánh nhau chứ đầu óc thì trẻ con vô tội vạ.
Một chút ích kỉ len lỏi trong Thiện, có lẽ vì thế mà anh để Huy dọn ra riêng.
Thậm chí còn ủng hộ nữa chứ.
Quả thật con người là một loài sinh vật phức tạp nhất trong tất cả các loài.Coffe kem Hoàng Phong…Đây là một địa chỉ được rất nhiều bạn trẻ quan tâm đến bởi cách bày trí khá bắt mắt, thức uống ngon, giá thành rẻ và một đội ngũ nhân viên phục vụ rất ư là nhí nhảnh.
Cái quán này do anh em Hoàng bỏ tiền ra thành lập để giải quyết việc làm cho một số trẻ mồ côi, và cũng là để có thể tự lo cho mọi sinh hoạt của hai anh em, không phải làm phiền đến ba mẹ.Đưa mắt nhìn một lượt khắp quán, Hoàng chắc lưỡi:_Phải chi có tiền, mở thêm chi nhánh nữa thì khỏi phải đi giải quyết mấy vụ rắc rối!_Uh! Nhưng vấn đề là không có tiền!- Hằng nói trong khi muỗng kem của cô vẫn không ngừng hoạt động._Haiz…!- Nhỏ thở dài- Khi tôi sinh ra mang được ngay tiếng con nhà…_Giàu!- Hoàng ca tiếp lời của nhỏ._Xì! Giàu đâu mà giàu?_Đại tiểu thư ơi! Chứ em nghèo chỗ nào? Chỉ anh coi!_Hứ! Chỗ nào cũng nghèo hết!_Ừ, nghèo nhất là nhan sắc!- Hoàng cười lớn- Á…á…á…Tiếng cười của anh vụt tắt mà thay vào đó là tiếng thét kinh hoàng làm mọi người phải quay lại nhìn họ.
Hoàng đưa cánh tay phải lên, xuýt xoa:.