Bạn đang đọc Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70 – Chương 49
Vương Kim Long nhìn chằm chằm dáng vẻ tươi cười thản nhiên của Tiêu Cửu Phong, cảm thấy người này thật đúng là không biết xấu hổ.
Hắn cùng Tiêu Cửu Phong đánh nhau từ bé tới lớn, người này muốn đánh người còn phải bày ra đủ loại lý lẽ, đem chuyện khiêu khích đánh nhau của mình vứt đi không còn một mảnh, thật đúng là càng tu luyện càng giả dối, làm việc thật sự là giọt nước cũng không để lọt.
Vương Kim Long cười lạnh một tiếng: “Tiêu Cửu Phong, cậu không muốn đánh thì đừng đánh, không muốn đánh thì lăn, đừng xen vào việc của người khác.
”Tiêu Cửu Phong cũng cười, cười đến đuôi lông mày tản ra khí tức lạnh thấu xương: “Tôi là người của đại đội sản xuất Hoa Câu Tử, ăn cơm của đại đội sản xuất Hoa Câu Tử, giếng nước của đại đội sản xuất Hoa Câu Tử sắp bị người ta chiếm đoạt, làm sao có thể nói là tôi xen vào việc của người khác chứ.
”Mà lúc này, người của thôn Vương Lâu đã không thể chờ đợi được nữa, bọn họ ủng hộ Vương Phú Quý, không ngừng hô lớn: “Đánh, đánh, đánh chết hắn! Đây là người trong tộc của đại đội trưởng Hoa Câu Tử, đánh chết hắn, cho hắn biết thế nào là lễ độ.
”Thế là ở bên trong vòng vây của đám người ủng hộ này, Vương Phú Quý kiên trì vọt tới, hắn ta vung nắm đấm ra sức đánh về phía Tiêu Cửu Phong.
Thần Quang và vợ Tiêu Bảo Huy đứng trong đám người, từ xa nhìn thấy một màn này.
Lòng của cô cũng thoáng lo lắng.
Tiêu Cửu Phong lại muốn đánh nhau rồi!Tuy rằng Tiêu Cửu Phong có bộ dạng của đầu lĩnh bọn cướp đường, nhưng mà cô vẫn lo cho anh lắm!Trái tim Thần Quang thắt lại, sợ muốn chết, gấp muốn chết, cô đành phải nhanh chóng chắp hai tay lại, cúi đầu bắt đầu niệm kinh, cầu Phật Tổ phù hộ, cầu Bồ Tát phù hộ, dù thế nào Tiêu Cửu Phong cũng không thể xảy ra chuyện, ngàn vạn lần đừng bị đánh.
Thần Quang niệm kinh, rất chột dạ đem nguyện vọng nho nhỏ nói cho Bồ Tát: “Nếu phải có người bị đánh thì cứ để cho người khác bị đánh đi! ”Vừa nói xong, liền nghe được “bịch” một tiếng, trong đám người phát ra tiếng kinh hô.
Tim Thần quang run lên, vội vàng nhón mũi chân nhìn qua đó.
Tiêu Cửu Phong đứng giữa đám người không biết từ lúc nào đã cởi áo khoác vải thô của anh ra, lộ ra tấm lưng cường tráng cuồng dã.
Anh đứng ở nơi đó, đỉnh thiên lập địa(*), tựa như cái cây cao ngất ung dung nhất trên núi Thập Ngưu, bám lấy vạn vật trong núi.
Mà ngay dưới chân anh là Vương Phú Quý ngã đến thống khổ, lúc này hắn ta còn đang mải kêu cha gọi mẹ, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung dữ lúc ban đầu.
Tất cả chỉ là trong nháy mắt mà thôi, ai cũng không biết chuyện phát sinh như thế nào.
Thần Quang không thấy rõ mọi chuyện rốt cuộc phát sinh như thế nào, kỳ thật người đứng gần ngay trước mắt cũng không thấy rõ ràng.
Bọn họ chỉ nhìn thấy Vương Phú Quý vung nắm đấm xông về phía Tiêu Cửu Phong, thân thể Tiêu Cửu Phong lóe lên, không biết như thế nào khẽ vươn tay ra, Vương Phú Quý cứ như vậy mà ngã xuống, hơn nữa còn ngã thảm thiết và đau đớn.
Từ bộ dạng đau đớn của hắn ta mà suy ra, hắn ta không chỉ là ngã xuống.
Rất nhanh có người đỡ Vương Phú Quý dậy, hắn ta được người nâng lên, thống khổ ôm cánh tay trái của mình, luôn miệng rên rỉ: “Đau, tôi, tôi bị trật khớp!”Trật khớp, cái đó quả thật là đau.
Nhưng làm sao hắn ta lại bị trật khớp rồi?Người của đại đội sản xuất thôn Vương Lâu đều dùng ánh mắt đề phòng nhìn Tiêu Cửu Phong.
Lúc này đã không còn ai nói muốn đi lên đánh Tiêu Cửu Phong nữa.
Tuy rằng xã viên của đại đội sản xuất thôn Vương Lâu nhiều, người đông thế mạnh, nhưng dùng vũ khí đánh nhau ở quy mô lớn nếu không phải vạn bất đắc dĩ ai cũng không muốn phát sinh, dù sao bây giờ là xã hội mới, mấy năm trước đại đội sản xuất dùng vũ khí đánh nhau, nghe nói đều bị cấp trên phạt.
Hơn nữa ai xông xáo nhào lên đều sẽ bị cái tên Tiêu Cửu Phong này đánh ngã trên mặt đất, cho nên trong ánh mắt mọi người đều lộ ra nghi hoặc cùng do dự, đều không thể tin được mà nhìn anh.
Chú thích:(*)Đỉnh thiên lập địa: đội trời đạp đất, tinh thần bất khuất, không chịu khuất phục.
.