Đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào Lão Công Ôm Một Cái! – Chương 40: Cứ Ôm Tiểu Bạch Hoa2 Của Anh Mà Sống Qua Ngày Đi
Đường Tâm Nhan bĩu môi, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười nhạt, “Anh đã ở bên Đường Vũ Nhu rồi thì còn tư cách gì mà quản lý cuộc sống cá nhân của tôi?”
Nhìn Đường Tâm Nhan không có chút cắn rứt lương tâm nào, Phó Tư Thần cắn chặt môi.
Trước khi nhà họ Đường phá sản, có người đã nói với anh, loại tiểu thư vừa kiêu ngạo vừa thanh cao như Đường Tâm Nhan không phù hợp để lấy làm vợ.
Nếu có thể khống chế được, cô ta chính là một cô gái bé nhỏ xinh đẹp, không khống chế được, cô ta chính là một người phụ nữ đanh đá, ngang ngược, không có lý lẽ.
Phó Tư Thần cũng có cảm giác như vậy vào lúc này.
Đường Tâm Nhan đã giống như một con ngựa hoang, hoàn toàn mất kiểm soát.
Bàn tay to lớn của Phó Tư Thần trên cổ Đường Tâm Nhan càng siết chặt hơn, con ngươi màu nâu của anh ta chuyển sắc đỏ, “Việc Vũ Nhu bị tiêu chảy, không thể tham gia thử vai phim mới của Đạo diễn Hầu có phải trò bẩn thỉu của cô không?”
“Để bản thân có thể vào vai nữ chính, không ngần ngại sử dụng những thủ đoạn đê hèn để tiến thân, cô có biết cô suýt chút nữa đã hại chết Vũ Nhu rồi không?”
Nghe Phó Tư Thần chất vấn buộc tội, mũi Đường Tâm Nhan cay cay.
Hóa ra anh ta đùng đùng tức giận đến đây là muốn đòi lại công bằng cho Đường Vũ Nhu!
Nếu như anh ta không nói, cô thật cũng không biết rằng Đường Vũ Nhu không tham gia thử vai được là vì bị tiêu chảy!
Ah! thậm chí không cần hỏi, cứ thế mà mang hết tội danh đổ lên đầu cô, Phó Tư Thần hết lần này đến lần khác chạm đến giới hạn của cô!
Cố nén chua xót trong lòng, Đường Tâm Nhan xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ đầy mê hoặc, “Anh tin tưởng Đường Vũ Nhu đến thế sao?”
“Không tin cô ấy chẳng lẽ tôi lại đi tin cô sao? Tôi đã gọi điện hỏi Đạo diễn Hầu, ông ta đã quyết định cô là nữ chính rồi!”
Đường Tâm Nhan nhìn vào khuôn mặt u ám của Phó Tư Thần, cô nhướng mày gật đầu, “Nếu anh đã cho là tôi là thì cứ cho là thế đi!” Dù sao, cô có giải thích đi nữa thì anh ta cũng chỉ đứng về phía Đường Vũ Nhu.
Phó Tư Thần nghe những lời đó, bàn tay đang siết trên cổ Đường Tâm Nhan lại càng siết chặt hơn nữa.
Cơn đau trên cổ cùng với việc thiếu dưỡng khí khiến cho mặt Đường Tâm Nhan đỏ bừng.
Cho dù vậy, cô cũng không cầu xin Phó Tư Thần thương xót, đôi mắt đắc ý của cô nhìn chằm chằm vào anh ta, như thể cô chẳng còn quan tâm đến sống chết nữa.
Phó Tư Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt Đường Tâm Nhan một hồi, đôi tay siết cổ cô dần buông lỏng.
Hắn thu tay lại, lạnh lùng nói: “Đến bệnh viện xin lỗi Vũ Nhu!”
Đường Tâm Nhan ho khan vài tiếng, cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, cô nghiêng đầu thản nhiên nói: “Là não tôi có bệnh hay là tâm thần anh không bình thường mà lại bắt tôi đi xin lỗi Vũ Nhu?”
“Cô ấy là chị của cô!”
“Chị?” Đường Tâm Nhan nghe đến hai chữ này thì nghẹn lòng.
Khi cô coi Đường Vũ Nhu như chị gái thì Đường Vũ Nhu lại làm gì? Cướp đi sự nghiệp của cô, cướp luôn chồng của cô, hễ là thứ mà Đường Tâm Nhan có thì cô ta sẽ không từ thủ đoạn để cướp đi.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan cuốn lấy một lọn tóc dài, cô cười như một yêu nữ, “Phó Tư Thần, anh hãy bảo vệ Tiểu Bạch hoa băng thanh ngọc khiết, đơn thuần, vô tội, trong sạch, cao quý nhất thế gian này của anh mà sống qua ngày đi, đừng có quanh quẩn trước mặt tôi nữa.
Thật phiền phức!”
Phó Tư Thần nhìn Đường Tâm Nhan đang cười điên cuồng khinh thường, lông mày hắn cau lại đầy dữ tợn, “Đường Tâm Nhan, cô đúng là hết thuốc chữa rồi!” Đây là lần đầu tiên anh ta thấy một người làm hại người khác mà không có chút ăn năn nào.
Trước đây sao anh lại có thể thích một người như thế?
“Đúng vậy, tôi hết thuốc chữa rồi, đồng ý ly hôn đi!”
Phó Tư Thần nheo đôi mắt nâu, đôi môi mỏng mím chặt nhếch lên một nụ cười giễu cợt lạnh lẽo, “Ly hôn rồi để có thể ở cùng người đàn ông khác sao?”
Dứt lời, đẩy Đường Tâm Nhan ra, đi về phía phòng khách.
[1] Ảnh Đế (影帝): Là một giải thuởng của các nhà phê bình điện ảnh để tôn vinh những nam diễn viên xuất sắc nhất của năm.
[2] Tiểu Bạch Hoa (小白花): Ám chỉ những cô gái luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội.
.