“Thằng chó chết, ngươi lại dám hôn Lăng Miểu!”
Bỗng nhiên, Lý Thuần móc ra một cây súng lục từ trong túi.
Nhưng mà, còn không đợi Lý Thuần đem họng súng chĩa vào Nhiếp Vô Danh, cả người hắn đã bị Nhiếp Vô Danh tung một cước đá bay ra ngoài mấy thước, súng lục cũng bị Nhiếp Vô Danh đoạt lấy.
“Ngươi!”
Cha Lý Thuần sờ tay vào ngực.
“Ngồi xuống, ta chỉ nói một lần.”
Nhiếp Vô Danh trong nháy mắt đi tới sau lưng cha Lý Thuần, tay phải ấn ở trên vai của lão ta.
Sức mạnh khủng bố, khiến cho cha Lý Thuần nhất thời khựng lại.
Nhiếp Vô Danh thuận thế móc lấy khẩu súng từ trong ngực cha Lý Thuần.
“Ồ, thật là ngang ngược đã quen, cha con đi đâu đều mang theo thứ đồ chơi này trong người.” Nhiếp Vô Danh ném hai khẩu súng trên bàn cơm.
“Tiểu tử, cháu thật là quá đáng!” Tựa hồ bà Lăng thật sự nổi giận.
“Bà cô Lăng, nói rõ với bà một câu, cháu muốn kết hôn với con gái của bà.” Nhiếp Vô Danh nhìn về phía bà Lăng nói.
“Cháu nói thì được sao?” Bà Lăng giận không chỗ phát tiết.
“Được, vậy chúng ta để cho Lăng Miểu đưa ra quyết định.” Ánh mắt Nhiếp Vô Danh rơi vào trên người Lăng Miểu: “Nếu như em không nguyện ý…”
“Em…” Lăng Miểu nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh: “Nguyện ý.”
Lăng Miểu vừa dứt tiếng, bà Lăng phát hỏa tại chỗ: “Con gái, con nói cái gì!”
“Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng chúng con phản kháng lại ý muốn của mẹ.” Lăng Miểu nhìn về phía bà Lăng: “Con muốn ở bên anh ấy!”
Lăng Miểu dứt tiếng, bà Lăng nhất thời ỉu xìu. Hai người này, rốt cuộc từ lúc nào…
Nhiếp Vô Danh trưởng thành từ nhỏ ở nhà bà, bà Lăng đã xem Nhiếp Vô Danh như con của mình, làm sao có thể tiếp nhận được chuyện hai đứa bé này ở chung một chỗ.
Ánh mắt Nhiếp Vô Danh, trong nháy mắt rơi vào trên người Lăng Miểu.
Mới vừa rồi, Lăng Miểu nói cái gì, cô ấy muốn cùng mình ở bên nhau.
Là thật sao?
Tựa như ảo mộng.
“Bà Lăng, bà cũng không thể nuốt lời được! Giao dịch giữa chúng ta, hẳn là bà chưa quên chứ?” Nhiếp Vô Danh nhìn bà Lăng cười nói.
Nghe tiếng, bà Lăng có chút cạn lời. Đời này, chuyện bà hối hận nhất, chính là thu máy tính và bàn tính của Nhiếp Vô Danh.
“Mẹ, xin lỗi…” Lăng Miểu nói.
“Ta không thèm quan tâm các người!” Bà Lăng hừ lạnh một tiếng, lúc này xoay người lên lầu.
“Đùa bỡn chúng ta?” Hàn quang trong mắt Cha Lý Thuần trào dâng.
Trên mảnh đất này, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đối xử với Lý gia bọn họ như vậy.
“Làm sao, ngứa da nữa rồi?” Nhiếp Vô Danh liếc nhìn đám người Lý Thuần một cái.
“Thằng trẻ trâu, không nên không biết trời cao đất rộng! Từng nghe nói qua về danh hiệu của Kỷ Tu Nhiễm chưa.” Lý Thuần lạnh giọng quát lên.
“Kỷ Tu Nhiễm?” Nhiếp Vô Danh gãi gãi đầu: “Nghe qua, thì sao?”
“A, nghe qua?” Lý Thuần cười lạnh: “Công ty Lý thị chúng ta thuộc thế lực Kỷ gia, tương đương với chúng ta là người của Kỷ gia! Ý của ta ngươi hiểu được chứ?”
“Thì ra là như vậy!” Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một lát, chợt ở trước mặt của mọi người lấy điện thoại di động ra.
Chỉ chốc lát sau, trên màn hình điện thoại di động của Nhiếp Vô Danh xuất hiện một cô gái.
“Đại ca, có chuyện gì?” Nhiếp Vô Ưu xuất hiện trên màn hình, hỏi.
“Làm sao em lại cầm điện thoại của Kỷ Tu Nhiễm vậy hả?” Nhiếp Vô Danh hỏi.
“Đang ở bên cạnh bóc tỏi đây.” Nhiếp Vô Ưu đáp.
“Đưa điện thoại di động cho Kỷ Tu Nhiễm, anh tìm cậu ấy có chuyện.” Nhiếp Vô Danh nói.
Rất nhanh, Kỷ Tu Nhiễm đang đeo tạp dề xuất hiện: “Sao vậy?”
“Trùm thế giới ngầm đeo tạp dề làm bếp, thật không có tiền đồ!” Nhiếp Vô Danh trêu chọc.
Nghe tiếng, Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười: “Nói chuyện chính đi.”
“Mấy người này, cậu biết không?” Nhiếp Vô Danh đem máy thu hình chĩa vào một nhà Lý Thuần.