Bạn đang đọc Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm – Chương 41: Có Manh Mối
Hai ngày cứ thế trôi qua, Cố Hiểu Khê chỉ có thể ở trong phạm vi của biệt thự Bán Hải.
Tuy không được ra ngoài nhưng bù lại Uất Trì Ảnh Quân đối đãi với cô rất tốt.
Không muốn cô ở lại đây phải chịu thiệt thòi, anh cho người chuẩn bị phòng ngủ ngay cạnh phòng mình.
Hay sợ cô phải chịu ấm ức vì lời ra tiếng vào của thuộc hạ, Ảnh Quân cũng không cho phép bất kỳ ai nhắc đến vụ cướp cũng như có thái độ không tôn trọng dành cho Cố Hiểu Khê, nếu để anh ta biết được nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc.
Uất Trì Ảnh Quân ngoài việc chu đáo sắp xếp mọi thứ, anh còn cho Bạch Lang ở bên cạnh Cố Hiểu Khê.
Một ngày của Hiểu Khê tại Bán Hải, nếu không phải là ở trong phòng ngủ ra thì chỉ đi dạo ở biệt thự.
Những ngày ở đây so với nhà lao thì tốt hơn rất nhiều, tuy nhiên do chưa thể chứng minh bản thân trong sạch, cô vẫn chưa được liên lạc với Trần Điềm Điềm.
Hai ngày qua, dường như tất cả hy vọng của Cố Hiểu Khê đều đặt hết lên Nhạc Thiếu Siêu.
Đi dạo trong biệt thự đến ngoài sân làm cho Cố Hiểu Khê có cảm giác bản thân không giống như nghi phạm.
Ở đây được hai ngày, Cố Hiểu Khê phát hiện Uất Trì Ảnh Quân rất thích sưu tập những món đồ cổ, điều này làm cô nhớ đến người quen của mình.
Cô đi ra sân sau của biệt thự, đứng dưới cây cổ thụ có thân to, cành cây vươn dài gần đến cửa sổ phòng ngủ của Uất Trì Ảnh Quân.
” Cái cây này có lẽ ở đây cũng đã lâu rồi? ” Cố Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn những cành cây, hỏi bâng quơ.
” Dạ phải.
” Bạch Lang cũng đưa mắt nhìn cái cây, vui vẻ đáp lời cô.
Cô đứng trong bóng mát mà cây tạo ra, ngẩng người một lúc rồi nói: ” Trong khuôn viên của biệt thự, tôi thấy có dấu vết của cây bị chặt bỏ, tại sao chỉ giữ lại mỗi cái cây này? “
” Vì trước đây tiểu thư rất thích ngồi dưới này để đọc sách ” Bạch Lang vô thức đáp lại chợt nhận ra mình đã nhiều lời.
Cố Hiểu Khê nghe cậu ta nhắc đến vị ” tiểu thư ” nào đó liền quay sang nhìn, thấy môi của Bạch Lang mím chặt lại, cô liền hiểu ý mà không hỏi gì thêm.
Không ở đó lâu, Cố Hiểu Khê di chuyển đến một nơi mà chẳng ai thường lui đến.
Đứng một bức tường, đến cô cũng thầm thán trong lòng rằng, bức tường này thật cao, như thế muốn giam giữ người khác ở mãi trong này.
“* Bạch Lang, cả Bán Hải là của Uất Trì Ảnh Quân sao? “*
” Dạ phải.
“
” Trước nay có ai từng xâm phạm chưa? ” Cố Hiểu Khê vẫn mãi dán mắt lên bức tường cao kia.
” Dạ chưa.
” Bạch Lang vừa nói dứt, một giọng nói chanh chua cũng tiếp lời cậu ta: ” Những kẻ trước nay bị bắt đến Bán Hải, một là chết trong ngục, hai là chưa bước ra khỏi địa bàn thì chết ngay trên đường, dù là ở lại đây hay bỏ trốn thì chỉ có một con đường, chết.
” Tống Phù Ngọc từ phía sau tiến đến, cô ta vừa nói vừa lộ ra nụ cười khinh khỉnh.
“* Cố đại tiểu thư sẽ không giống như bọn họ, có ý bỏ trốn đó chứ? “* Cố Hiểu Khê không nói gì, thái độ vẫn vô cùng bình tĩnh.
Tuy rằng dưới sự nghiêm khắc của Uất Trì Ảnh Quân, gần như không có kẻ nào dám có thái độ vô lễ với Cố Hiểu Khê.
Dù trong lòng họ thấy bất mãn nhưng ngoài mặt cũng phải kiêng dè ba phần.
Duy chỉ có Tống Phù Ngọc lại thái độ ra mặt khi thấy Cố Hiểu Khê.
” Cố gia, Người đừng giận, Phù Ngọc không có ý đó…!” Bạch Lang thấy tình cảnh trở nên có chút gay gắt bèn quay sang giải thích thay cho Tống Phù Ngọc, nào ngờ chưa nói hết đã bị cô ta cướp lời: ” Tôi chính là có ý đó.
Rõ ràng là cô cùng với Nhạc Thiếu Siêu cướp số hàng của Hoàng Long, nhân chứng cũng xác nhận chính là cô.
Cô còn gì để chối cãi? “
” Bạch Lang, tôi không giận.
Nhưng cậu đã từng nghe câu này chưa, trong lòng có quỷ thì mới sợ quỷ.
Tôi không có, tôi không sợ.
” Câu này, Cố Hiểu Khê dường như nói cho Tống Phù Ngọc nghe, cô nói tiếp: ” Có nhân chứng thì đã sao? Thứ hắn nhìn thấy chỉ là dáng lưng chứ không phải mặt của tôi, hơn nữa tôi vẫn còn thời gian để chứng minh bản thân mình vô tội.
Trong thời gian đó không có ai có tư cách kết tội tôi, cô hiểu không? ” Giọng cô cứng rắn đáp trả.
Tống Phù Ngọc cũng chẳng chịu thua Cố Hiểu Khê, cô ta nhoẻn miệng cười, lộ ý nhắc nhở Hiểu Khê: ” Thời gian của cô cũng sắp hết rồi, tôi muốn xem đến lúc đó cô còn mạnh miệng nữa không.
” Cô ta nói xong, đắc ý quay lưng rời đi.
Bạch Lang đứng xem hai người họ khẩu chiến với nhau mà tâm cũng không yên.
Cậu ta cúi đầu trước Cố Hiểu Khê, rồi lại nhìn cô với ánh mắt áy náy.
Cố Hiểu Khê vẫn chưa hiểu tình hình gì, hỏi: “Cậu làm gì vậy? “
” Thuộc hạ muốn thay Phù Ngọc xin lỗi Người.
Cô ấy ăn ngay nói thẳng, hơn nữa cũng nóng lòng muốn tìm ra sự thật nên mới ăn nói không có chừng mực, mong Cố gia không để trong lòng.
“
Cố Hiểu Khê nghe xong, cười lên một tiếng, gương mặt thanh tú lúc này lộ ra vẻ khinh bỉ: ” Cô ta trong mắt tôi còn không bằng một hạt bụi, tại sao tôi phải để ý đến cô ta chứ.
“
” Cảm ơn Cố gia.
” Bạch Lang nghe vậy cũng nhẹ nhõm, nếu để chuyện này truyền đến tai của Ảnh Quân thì thế nào Tống Phù Ngọc cũng bị phạt.
Cố Hiểu Khê thở một hơi dài phiền muộn, sau đó hỏi Bạch Lang: ” Tôi muốn ở đây một chút.
” Không thấy Bạch Lang đáp lời, cô quay đầu hỏi, ánh mắt mắt đối chất với cậu ta, miệng cười cười: ” Sao vậy? Ngay cả cậu cũng xem tôi là phạm nhân ở Bán Hải sao? “
” Thuộc hạ không dám.
” Bạch Lang hoảng hốt giải thích, nói dứt liền tránh mặt đi, để lại một mình Cố Hiểu Khê đứng trước bức tường.
Tối hôm đó, Cố Hiểu Khê ngồi trên giường với nét mặt thất thần thì nghe tiếng gọi dồn dập của Bạch Lang từ ngoài truyền vào.
Cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu của mình, hỏi người bên ngoài: ” Chuyện gì? “
” Cố gia, lão đại mời Người xuống dùng bửa tối.
“
Khi Cố Hiểu Khê có mặt trên bàn ăn, cô thấy Tống Phù Ngọc đứng phía sau lưng của Uất Trì Ảnh Quân đang nhìn mình với ánh mắt khiêu khích.
Cô ta muốn nói với Cố Hiểu Khê rằng, thời gian của cô không còn nhiều nữa.
Tất cả món ăn được bày ra, Uất Trì Ảnh Quân lệnh cho tất cả thuộc hạ lui xuống, chỉ còn mỗi anh và Cố Hiểu Khê trong phòng ăn.
Anh đã nghe Bạch Lang kể lại chuyện lúc sáng, cũng muốn cô và Tống Phù Ngọc ít chạm mặt nhau.
Trong lúc ăn, Cố Hiểu Khê không nhịn được liền hỏi Uất Trì Ảnh Quân: ” Ảnh Quân, anh đối với tôi như thế này chẳng giống đối với một nghi phạm chút nào.
“
*” Tôi nói rồi, đối với tôi, cô không phải nghi phạm.
Cứ xem như tôi mời cô đến Bán Hải chơi vài ngày đi.
” *Cố Hiểu Khê nghe được lời này, suýt nữa cũng phải bật cười.
Chẳng có ai mời khách của mình tham quan ở trong ngục cả.
” Nếu như ngày mai tôi vẫn chưa thể chứng minh bản thân trong sạch, anh định định đoạt như thế nào? ” Cố Hiểu Khê nói đến chuyện này, hàng mi liền rủ xuống.
Uất Trì Ảnh Quân nghe được câu hỏi này, anh chợt sững lại, rất lâu sau mới đáp lời: *” Vậy cô ở đây với tôi luôn đi.
*” Giờ đến lượt Cố Hiểu Khê rơi vào im lặng.
Cũng trong tối đó, thuộc hạ của Nhạc Thiếu Siêu đứng trước mặt anh nhưng chẳng dám ngẩng mặt lên.
” Thế nào? ” Giọng Nhạc Thiếu Siêu chẳng nóng cũng chẳng lạnh, nhưng trong lòng không ngừng cuộn trào những cơn sóng.
*” Lão đại thứ tội, là thuộc hạ vô dụng.
” *
Hai ngày nay thuộc hạ của Nhạc Thiếu Siêu luôn bám sát Tống Phù Ngọc, kết quả là cả hai ngày cô ta đều ở trong khu vực của Bán Hải, hại người của anh ta chẳng có chút manh mối nào.
Mai lại chính là thời hạn ba ngày, nếu không cho Uất Trì Ảnh Quân một đáp án, hắn nhất định sẽ không tha cho Cố Hiểu Khê.
Trong lúc Nhạc Thiếu Siêu tưởng chừng như vô vọng, anh lại nhận được một tin báo, rằng Tống Phù Ngọc vào sòng casino và lén lút gặp một nam nhân nào đó rồi nhanh chóng rời đi như sợ sẽ bị người khác để ý.
Thuộc hạ của Nhạc Thiếu Siêu nhanh chóng chụp lại hình ảnh lén lút của hai người bọn họ rồi dâng lên cho anh.
Nhạc Thiếu Siêu nhìn nam nhân trong ảnh mà không giấu nổi ngạc nhiên.
Chính anh ta cũng phải thốt lên: ” Hóa ra là như vậy.
“