Bạn đang đọc Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm – Chương 4: Nhớ Ngày Trở Về
Cô là Cố Hiểu Khê, 27 tuổi và hiện là người điều hành Cố thị.
Cô trở về thành phố này cũng đã được bảy năm.
Trong suốt quãng thời gian Cố Hiểu Khê ở Anh Quốc cho đến khi trở về, nơi này đã thay đổi quá nhiều thứ.
Cố Hiểu Khê sống một mình trong căn hộ cao cấp gần sân bay quốc tế.
Nơi này, mới thật sự là nhà của cô.
Căn hộ mang một gam màu tối với kiểu trang trí hiện đại.
Vừa về đến nhà, Cố Hiểu Khê đã vào thẳng phòng ngủ, để bản thân rơi tự do trên chiếc giường ngủ mà mình yêu thích.
Ở một nơi yên tĩnh thế này, một nơi chỉ có mỗi Cố Hiểu Khê, đó mới là nhà của cô.
Khi ý thức được đã không còn sớm, Hiểu Khê mới đi thay đồ.
Nằm dài trong chiếc bồn tắm, trên tay cầm một ly rượu vang rồi nhâm nhi chất lỏng màu đỏ trong miệng, Cố Hiểu Khê nhớ lại những chuyện lúc trước.
Bảy năm trước…
Lúc đó Cố Sâm vì vấn đề sức khỏe nên không thể quản lý công ty.
Nhà họ Cố lúc này chỉ có mỗi Thái Tuyết Anh và Cố Khuynh Nhược, nhưng Cố Khuynh Nhược khi ấy chỉ mới 14 tuổi.
Cả ba người họ ngồi đối diện với nhau, Khuynh Nhược ngồi sát bên cạnh Thái Tuyết Anh, bà nắm lấy tay con gái mình, rồi quay sang nói với chồng: ” Cố Sâm, em biết với sức khỏe hiện tại của anh thì không thể tiếp tục điều hành công ty.
Tuy Khuynh Nhược vẫn còn nhỏ, nhưng em nghĩ chỉ cần con bé chú tâm học hỏi có thể thay anh tiếp quản Cố thị.
“
Cố Sâm ngước mắt nhìn thấy ánh mắt đầy kỳ vọng của Thái Tuyết Anh, cũng nhìn sang đứa con gái bé nhỏ của mình đang ngồi im lặng bên cạnh.
Ông ho lên vài tiếng rồi cất lời:* ” Khuynh Nhược còn nhỏ, chuyện học ở trường vẫn là quan trọng hơn.
“*
Thái Tuyết Anh nghe vậy lập tức nóng ruột nóng gan.
Nếu con gái bà không thể thay Cố Sâm tiếp quản Cố thị thì là người nào chứ? Bà lập tức lên tiếng hỏi: *” Vậy công ty? ” *Cố Sâm điềm nhiên đáp lại vì ông vốn đã sắp xếp hết mọi chuyện: ” Em yên tâm, anh đã gọi Hiểu Khê trở về rồi.
“
Thái Tuyết Anh nghe vậy liền sững người lại.
Suýt nữa bà quên mất Cố Sâm còn có đứa con gái này.
Cố Khuynh Nhược ngồi cạnh mẹ, nghe một cái tên rất lạ liền quay sang hỏi Thái Tuyết Anh:* ” Mẹ ơi, Hiểu Khê mà ba vừa nhắc đến là ai vậy? “*
*” Là chị gái của con.
” *Thái Tuyết Anh vừa nói dứt, Cố Khuynh Nhược đúng là rất ngạc nhiên.
Sống ở nhà họ Cố 14 năm, đây là lần đầu tiên Cố Khuynh Nhược biết mình có chị gái.
Lúc này cô bé liền hỏi tiếp: ” Vậy tại sao chị ấy không sống chung với chúng ta? Con cũng chưa từng nghe ba hay mẹ nhắc đến chuyện này? ” Có mặt Cố Sâm ở đó, Thái Tuyết Anh cũng lên tiếng giải thích thắc mắc của Cố Khuynh Nhược: ” Chị gái con bị bệnh nên được đưa sang nước ngoài điều trị từ nhỏ.
Vì để chị con yên tâm chữa trị nên ba mẹ không thường xuyên liên lạc.
“
Không lâu sau, Cố Hiểu Khê được xe đưa về nhà họ Cố.
Ngồi máy bay hơn mười lăm tiếng, cả người Cố Hiểu Khê dường như đều ê ẩm.
Vừa bước chân vào nhà họ Cố, Cố Hiểu Khê đưa mắt nhìn một lượt.
Rời đi mười lăm năm, nơi đây vẫn như vậy.
Cố Sâm thấy Cố Hiểu Khê về đến liền đứng dậy đón tiếp cô.
Ông gọi lên một tiếng chứa đựng tình yêu thương và nhung nhớ:
” Hiểu Khê.
“
Cố Hiểu Khê đi đến, đứng trước mặt Cố Sâm và Thái Tuyết Anh, cúi đầu chào hai người họ: ” Chào ba và dì.
“
Thái Tuyết Anh mỉm cười, nói với Cố Hiểu Khê: ” Hiểu Khê về rồi, con càng lớn càng xinh đẹp.
” Dứt lời, bà quay sang giới thiệu với Cố Khuynh Nhược: ” A Nhược, đây là chị gái của con.
“
Cố Khuynh Nhược như người mất hồn.
Từ lúc Cố Hiểu Khê bước chân vào nhà họ Cố, cô bé không thể không chăm chú nhìn cô.
Cố Hiểu Khê thật khác so với những gì Khuynh Nhược vừa suy nghĩ.
Ngoài việc Cố Hiểu Khê mang một vẻ đẹp vô cùng hiện đại thì bản thân cô còn mang một khí chất bất phàm mà không một ai có được.
*” Chào em, chị là Cố Hiểu Khê.
” *
Cố Khuynh Nhược sau khi ngây người, lúc này ý thức được Cố Hiểu Khê đang nói chuyện với mình liền chào lại.
Cô ngượng ngùng, giọng ấp úng đáp: ” Chào…chào chị, em là Cố Khuynh Nhược.
“
Cố Sâm lúc này không thấy Cố Hiểu Khê mang theo hành lý, nghĩ là cô vẫn còn để ngoài xe liền lên tiếng: ” Hiểu Khê, ba đã cho người trang trí lại phòng cho con.
Lát nữa sẽ kêu người mang hành lý con lên phòng.
” Cố Hiểu Khê ngay lập tức đáp lại Cố Sâm: ” Không cần đâu ba.
Hành lý con đã cho người mang về căn hộ của mình rồi.
“
Khi ông biết Cố Hiểu Khê không có ý định ở lại nhà họ Cố, trong lòng ông có chút hụt hẫng.
Thái Tuyết Anh thấy nét mặt trầm ngâm của Cố Sâm, bà liền hiểu ra.
Hóa ra mấy hôm trước ông cho thợ đến tu sửa lại mấy căn phòng là chuẩn bị cho Cố Hiểu Khê.
Ông nghĩ cô sẽ ở lại nhà họ Cố nên cho sửa hết tất cả và để cô tùy chọn một căn phòng mà mình thích.
Xem ra Cố Sâm đã tốn công vô ích.
Thái Tuyết Anh lúc này liền lên tiếng thay ông: ” Con không định ở lại đây sao? Ba con đã cho người sửa lại rất nhiều căn phòng để tùy con lựa chọn phòng con thích đó.
” Cố Hiểu Khê không đáp lại, Thái Tuyết Anh liền xoay sang nói thay Cố Hiểu Khê, cũng như an ủi Cố Sâm: ” Hiểu Khê cũng lớn rồi, con bé thích độc lập nên dọn ra sống một mình cũng không phải không tốt.
“
Cố Sâm lúc này mới ngước lên nói với Cố Hiểu Khê: ” Con cũng mệt rồi, quay về nghỉ ngơi đi.
Ngày mai cùng ba đến Cố thị.
“
” Dạ.
“
Khi đã nhớ lại, Cố Hiểu Khê liền thở dài rồi nhấp một ít rượu.
Khi những ngụm rượu chảy xuống cuống họng mang đến cho Hiểu Khê một cảm giác đăng đắng.
Bảy năm vừa qua đối với Cố Hiểu Khê không phải là dài.
Cô rời nhà họ Cố, rời xa Cố Sâm hẳn mười lăm năm, bây giờ sao có thể dùng bảy năm để bù đắp quãng thời gian kia được chứ?