Đọc truyện Cô Vợ Mù Ly Hôn Anh Không Đồng Ý – Chương 451
Hốc mắt Bạch Hoài An đỏ lên, nhìn Lâm Bách Châu một cách mờ mịt.
Anh ta không nên như vậy, Lâm Bách Châu phải là người đẹp trai hiền lành, phải là một bác sĩ Lâm khiến mọi người dõi theo bằng ánh mắt khao khát, chứ không phải như bây giờ, biến thành một người hoàn toàn xa lạ.
Lâm Bách Châu quay đầu lại, không dám nhìn cô.
Anh ta biết biết Bạch Hoài An rất thất vọng về anh.
Ở bữa tiệc lần trước, Bạch Hoài An bị anh ta làm ngất xỉu, sau đó nhìn anh ta bằng ánh mắt thất vọng khiến anh ta ngay cả nhớ lại cũng không dám.
“Hoài An, em nghĩ đấy là anh, nhưng thật ra anh chỉ đang đóng giả trước mặt em thôi.
Anh thật ra cũng không tốt đẹp như em tưởng tượng.
Anh rất ích kỷ.
Anh từ nhỏ rất ít khi thích thứ gì đó, khó có thứ gì có thể khiến anh dao động”
Lâm Bách Châu nghiêm túc nhìn Bạch Hoài An, nói từng chữ từng chữ.
Sau đó, anh ta mỉm cười tự giễu: “Nếu anh thực sự là loại người tốt như em nghĩ, sao anh có thể đổi em trong buổi lễ đính hôn, đúng không?”
Lâm Bách Châu nói xong, bưng khay lên, giống như như muốn chạy trốn, định rời khỏi phòng.
Sắp đi ra ngoài, Bạch Hoài An đột nhiên gọi anh ta: “Không đúng!”
Bóng lưng Lâm Bách Châu cứng đờ một chút, đứng tại chỗ.
Bạch Hoài An nhìn bóng lưng anh ta chăm chú, lặp lại câu nói một cách kiên định: “Không đúng, Lâm Bách Châu, anh không phải người xấu.
Nếu anh thực sự là người xấu, anh sẽ không bao giờ chăm sóc tôi khi tôi bị bệnh, và sẽ không bao giờ giữ tôi khi tôi không có nhà, bảo vệ tôi.
Anh chưa bao giờ là người xấu.”
Lâm Bách Châu chỉ là quá cô đơn, từ nhỏ bởi vì lý do thân chất, vẫn luôn đồn nén cảm xúc của mình, không dám nói gì ra.
Cảm xúc bị dồn nén, một khi gặp được chỗ để có thể nói ra, sẽ thường càng hung mãnh.
Bạch Hoài An chính là nơi đó.
Cũng giống như loại cảm xúc mà Bạch Hoài An có.
Lúc ấy trong một đêm, cô tan cửa nát nhà, bố chết thảm, mẹ bệnh nặng, mình thân tàn, sản nghiệp gia đình bị người khác chiếm hết, bác và bà nội đuổi mẹ con cô ra ngoài.
Không ai muốn cứu họ giữa trời băng tuyết.
Khi đó Bạch Hoài An cũng gần như sụp đổ, Hoắc Tùng Quân giúp đỡ, cô gần như xem anh đã cứu rỗi cuộc đời mình dành hết tất cả tình cảm cho Hoäc Tùng Quân.
Cho nên mới yêu anh sâu như vậy, mãi không buông được, biết được mình bị anh lừa gạt, mới càng thêm đau khổ đến mức không muốn sống nữa.
“Lâm Bách Châu, tôi thật lòng coi anh là bạn bè, cho nên khi biết anh tính toán với tôi, tôi mới thất vọng, cũng chỉ là thất vọng thôi.
Tôi hiểu cảm xúc của anh, nên tôi không ghét anh”
Bạch Hoài An nhẹ giọng lại nói từ tốn.
Hốc mắt Lâm Bách Châu đỏ lên, cắn môi, không dám quay đầu lại, hơi khó khăn chạy ra khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa lại, Lâm Bách Châu mới chậm lại bước đi, quay đầu nhìn thoáng qua, thở dài một tiếng.
Hoài An chính là như vậy, vốn không biết mình tốt đến mức nào, loại mà toàn bộ lòng dạ đều ấm áp như vậy càng khiến anh ta càng thích hơn.
Ở trong kiểu gia đình này, từ khi trưởng thành, số phụ nữ muốn tính kế Lâm Bách Châu để bước chân vào hào môn rất rất nhiều.
Trải qua vài lần dính chiêu, anh ta đã nảy sinh sự cảnh giác với phụ nữ, rất ít người khiến anh ta thấy hảo cảm.
Anh ta đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hoài An ở bệnh viện Cô chống gậy mù, dáng người cô đơn gầy gò, một người đi cùng bên cạnh cũng không có.
Lâm Bách Châu có việc gấp, đi quá nhanh, đụng cô ngã xuống đất.
Bạch Hoài An cũng chỉ rên một tiếng, ngay cả tiếng rên cũng rất nhỏ, khó khăn ngồi trên mặt đất mò gậy mù của mình.
Lâm Bách Châu đỡ cô dậy, xin lỗi cô, Bạch Hoài An lại quan tâm anh có bị thương không, trong khi cánh tay của cô đã chảy máu.
Đó là lần đầu tiên Lâm Bách Châu sinh ra cảm giác tiếc thương một người phụ nữ.
Sau này anh trở thành bác sĩ điều trị chính của Bạch Hoài An, ở chung với cô lâu cũng nghe nhiều chuyện của cô.
Cô là một thiên kim tiểu thư, được bố mẹ chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, lại tan nát cửa nhà chỉ trong một đêm, mắt còn bị mù.
Rõ ràng thảm thương như vậy, nhưng cô lại không bao giờ có vẻ buồn bực, mà chỉ có sự hiền lành yếu ớt khiến người khác thương cảm.
Lâm Bách Châu biết mình có tình cảm trai gái với cô, lại nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đón cô về nhà, biết chồng cô lại là Hoắc Tùng Quân.
Lúc đó, tâm trạng anh rất phức tạp.
Rất nhiều lần anh ta muốn cướp Bạch Hoài An từ tay Hoắc Tùng Quân, nhưng ngại mối quan hệ hôn nhân của bọn họ, ngại Bạch Hoài An thích Hoắc Tùng Quân, anh ta vẫn không ra tay.
Cho đến khi Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An ly hôn.
Bạch Hoài An bị đuổi ra khỏi nhà, Lâm Bách Châu cho rằng cơ hội của mình cuối cùng cũng đến rồi.
Anh cố gắng chữa trị cho đôi mắt của cô, muốn giúp cô trả thù, chờ cô báo được mối thù lớn, hai người chính thức ở bên nhau.
Nhưng anh ta không ngờ, tình cảm của Bạch Hoài An đối với Hoắc Tùng Quân lại sâu đậm như vậy.
Anh ta chậm hơn Hoắc Tùng Quân một bước, thế mà muộn luôn cả đời.
Trong lòng Hoài An, anh ta mãi mãi không có khả năng thay thế Hoắc Tùng Quân.
Quan trọng hơn, da mặt anh ta không dày như Hoắc Tùng Quân, cũng không ngờ vì muốn quay về với Bạch Hoài An mà anh có thể hạ thấp mình như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Hoài An vừa mở mắt ra, đã nghe thấy tiếng gõ cửa truyền vào.
Trong nháy mắt, Bạch Hoài An thiếu chút nữa cho rằng phòng mình bị Lâm Bách Châu giám sát.
Cô chỉ rửa soạn qua loa rồi đi mở cửa.
Lâm Bách Châu thấy cô xõa tóc, mặc áo ngủ, trên mặt còn mang theo sự mơ màng vừa tỉnh dậy, cả người dừng một chút, một lúc lâu mới nói: “Hoài An, anh dẫn em đi dạo trong sân, tối qua chẳng phải em nói muốn đi xem hoa sao? Những bông hoa đẹp nhất vào buổi sáng”
Bạch Hoài An ngây ngẩn cả người, ánh mắt hơi nghỉ ngờ.
Lâm Bách Châu muốn thả cô ra ngoài? Chẳng lẽ anh ta không sợ mình nhân cơ hội chạy trốn sao?
Bạch Hoài An đi vệ sinh rửa mặt.
Lúc đi ra, thấy Lâm Bách Châu từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc váy đặt trên giường.
Chiếc váy đó có màu trắng, dùng sợi tơ cùng màu thêu hoa văn màu trắng, rất tươi mới.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, phần thêu hơi lóe lên ánh sáng nhẹ nhàng, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.
Bạch Hoài An thay váy, đẩy cửa phòng, cửa mở ra.
Cô phát hiện Lâm Bách Châu quay lưng lại với mình, đứng ở cửa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Bách Châu xoay người, lúc nhìn thấy cô, trong nháy mắt bị giật mình vì vẻ đẹp của cô, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Váy cực kỳ hợp với người, dáng người mảnh khảnh của cô lộ ra hoàn toàn, làn da cô trắng nốõn tinh tế, mặc váy trắng có vẻ tươi mới tao nhã.
Toàn thân xinh đẹp như cây cát cánh.
“Váy rất hợp với em, rất đẹp” Giọng nói Lâm Bách Châu có chút khàn khàn, ánh mắt hiền lành.
Bạch Hoài An sửng sốt một chút: “Cảm ơn”
Vừa rồi cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không chú ý tới đáy mắt Lâm Bách Châu có màu xanh đen nồng đậm, sắc mặt cũng có chút tiều tụy, nhìn qua cực kỳ không có tỉnh thần.
“Hôm qua anh không ngủ được sao?”
Bạch Hoài An có chút lo lắng hỏi, trạng thái hiện tại của anh ta quả thật không tốt lắm.
Lâm Bách Châu cúi đầu cười một chút, không trả lời cô, nắm cổ tay cô dẫn cô xuống tầng.
Bạch Hoài An nhìn bàn tay to rõ ràng của anh ta, hơi không quen, cố giật giật cổ tay ra nhưng vẫn không được.
Thôi, để anh ta nắm đi.
Lâm Bách Châu thấy cô không giấy dụa, len lén cong khóe môi, ánh mắt lộ ra vẻ vui vẻ, vui vẻ đơn thuần như đứa trẻ được ăn đường.
Đi theo Lâm Bách Châu xuống tầng, Bạch Hoài An mới chú ý tới bố cục của biệt thự.
Phòng rất lớn, nhưng rất trống rỗng, cơ sở vật chất cơ bản đều có, vừa nhìn đã thấy không phải là nơi ở hàng ngày, hơn nữa tầng hai cao hơn tầng một rất nhiều, hơi không hợp lý, giống như cố ý tạo một cái lồng giam cho cô.
Vừa rồi ở tầng hai không có người nào, sau khi xuống tầng mới Bạch Hoài An mới nhìn thấy người.
Vệ sĩ mặc âu phục màu đen canh giữ ở cửa, cả biệt thự chỉ có một người giúp việc vừa từ trong phòng bếp đi ra, những người này mặt luôn không thay đổi chút nào, mắt không chớp.
Bọn họ đi ngang qua trước mặt những người này, bọn họ giống như không nhìn thấy người, vâng lời như những con rối.
Trong lòng Bạch Hoài An không thấy thoải mái, nhưng Lâm Bách Châu nhanh chóng dẫn cô ra vườn hoa bên ngoài biệt thự.
Tối hôm qua, Bạch Hoài An nhìn từ tâng hai xuống, vì quá tối nên không thấy gì.
Nhưng bây giờ đúng lúc có ánh mặt trời, Lâm Bách Châu đẩy cửa ra, Bạch Hoài An nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài sợ ngây cả người, theo bản năng che miệng lại.