Đọc truyện Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu – Chương 9Ông Xã Em Còn Muốn 1
Dưới lầu, Tô Hồng Viễn đã sớm bảo người chuẩn bị cơm trưa, bữa ăn rất phong phú.
Lục Bạc Ngôn mang theo Tô Giản An tới nhà ăn, tự nhiên mà kéo ghế cho cô “Ngồi đi.”
Ồ? Lục Bạc Ngôn đang phục vụ cô sao?
Tô Giản An nháy mắt cảm giác chiếm được lợi, hướng tới Lục Bạc Ngôn cười ngọt ngào rồi mới ngồi xuống: “Cám ơn ông xã.”
Cô nhìn một bàn đầy đồ ăn, động tác lưu loát múc một bát canh vịt hầm đưa tới trước mặt Lục Bạc Ngôn cười tủm tỉm ngoan ngoãn như người vợ nhỏ: “Uống canh trước nhé, canh vịt hầm ngon lắm, anh nếm thử,chút.”
Lục Bạc Ngôn ghét nhất uống canh thịt vịt, ngoài cười nhưng trong không cười vuốt tóc Tô Giản An: “Cám ơn.” Động tác nhìn qua thì có vẻ như đang nựng vợ, nhưng lực tay lại rất lớn.
“A không cần khách sáo, anh thích là tốt rồi.”
Tô Giản An biết Lục Bạc Ngôn đang trả thù, cũng đoán được tóc mình khẳng định bị Lục Bạc Ngôn vò thành ổ gà, nhưng vẫn nở nụ cười tỏ vẻ hạnh phúc.
Lục Bạc Ngôn rất hài lòng với sự cam chịu của Tô Giản An, tuy rằng không biết rằng tiểu quái thú này có thể nhịn bao lâu, nhưng vẫn là nể tình uống hết canh cô đưa.
Tô Viên Viên thấy bát Lục Bạc Ngôn trống không, ân cần cầm lên: “Anh rể, để em múc cho anh một bát nữa. Đầu bếp nhà chúng ta nấu canh rất ngon, anh phải uống nhiều thêm chút.”
“Cám ơn, nhưng không cần.” Lục Bạc Ngôn nói, “Thật ra tôi cũng không thích canh vịt hầm.”
Động tác của Tô Viên Viên lập tức cứng lại, sắc mặt trở nên vô cùng xấu hổ: “Vừa rồi chị còn rót cho anh……” Cô ta còn tưởng rằng Lục Bạc Ngôn thích uống canh vịt hầm.
Lục Bạc Ngôn sủng nịnh nhìn Tô Giản An: “Bà xã đích thân múc, đương nhiên tôi muốn uống.” Về phần những người khác…… Cám ơn, không cần.
Tô Giản An ngọt ngào cười cười, giống như một giây sau sẽ tiến lên hôn Lục Bạc Ngôn một cái.
Tô Viên Viên càng thêm xấu hổ, đồng thời lại cảm thấy ủy khuất, phẫn nộ đặt lại bát canh trước mặt Lục Bạc Ngôn.
Tô Giản An hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, chỉ chỉ món tôm hùm đất: “Ông xã, em muốn ăn cái đó.”
Lục Bạc Ngôn hoài nghi Tô Giản An có phải thật sự thích ăn tôm hùm đất không, nhưng cũng đeo bao tay lấy cho cô một con, lại tỉ mỉ lột xác mới bỏ vào đĩa cho cô, “Ôn nhu” dặn dò một câu: “Ăn từ từ.”
Tô Giản An đúng là rất thích ăn tôm hùm đất mà, nhìn thấy thịt tôm hồng hồng săn chắc liền gật đầu lia lịa, cầm lấy con tôm đã được lột vỏ chấm vào nước xốt ăn ngon lành.
Lục Bạc Ngôn: “……”
Tô Giản An ăn xong một con, vẫn còn dư vị đọng lại, lại lười bóc vỏ, cười tủm tỉm nhìn Lục Bạc Ngôn: “Ông xã, em còn muốn.”
Lục Bạc Ngôn bình tĩnh ném cho Tô Giản An một ánh mắt, ý tứ là: đừng có đi quá xa.
Tô Giản An cũng không quan tâm, nhất quyết duy trì nụ cười nhìn Lục Bạc Ngôn.
Thấy thế, Tô Viên Viên tỏ ra “tốt bụng” đề nghị: “Chị ơi, không thì để thím Lưu giúp chị bóc đi. Anh rể hình như không quá bằng lòng, tốt hơn là đừng ép buộc người khác.”
Tô Viên Viên cảm thấy Tô Giản An đang cố ý tuyên bố quyền sở hữu, bởi vì Tô Giản An biết cô ta thích Lục Bạc Ngôn. Nhưng là hiện tại, cô ta muốn nói cho Tô Giản An —— Lục Bạc Ngôn là loại đàn ông cô không thể khống chế được!
Tô Giản An căn bản không để ý tới Tô Viên Viên, chỉ là có chút ủy khuất nhìn Lục Bạc Ngôn: “Hả? Ông xã, anh không muốn sao?”
Khóe môi Lục Bạc Ngôn run rẩy.
Anh lấy khăn giấy lau nước sốt trên khóe môi Tô Giản An, động tác lưu loát lột thêm cho Tô Giản An một con tôm nữa, lại chấm sốt rồi mới đặt trên đĩa cho cô: “Sao lại không muốn? Muốn ăn bao nhiêu anh cũng bóc cho em.”
Mặt mày đều tỏ vẻ cưng chiều, chỉ Tô Giản An biết anh đang cố chịu đựng, nhưng lòng cô vẫn ngọt ngào như ngâm mật.
Nhưng ngọt ngào sẽ gây nghiện, không được.
Tô Viên Viên nhìn thấy một màn này, cúi đầu, nước mắt”Lạch cạch” rơi xuống.
Cô ta đã thấy Lục Bạc Ngôn từ rất lâu, nhưng mắt anh nhìn cao, tất nhiên không chú ý tới cô ta, cô ta lại yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lúc biết tin Lục Bạc Ngôn cùng với Tô Giản An kết hôn, cô ta đã khóc nháo, nhưng một ai giúp đỡ.
Sau đó Tô Hồng Viễn đã nói, hôn nhân của Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An có thể chỉ là diễn cho nhà họ Tô xem.
Nhưng hiện tại xem ra, Lục Bạc Ngôn chiều Tô Giản An đến mức có thể đeo găng tay mà lột vỏ tôm cho vợ, người bình thường giơ nanh múa vuốt như tiểu quái thú, Tô Giản An cũng trở nên dịu ngoan lại xinh đẹp, bọn họ rõ ràng là tình chàng ý thiếp!
“Viên Viên, con làm sao vậy?” Tưởng Tuyết Lệ thấy con gái khóc, cũng cuống lên “Có phải có gì không thoải mái?”
Sau một lúc lâu Tô Viên Viên mới ấp úng nói: “Chân…… Chân đau.”
“Chân con đến bây giờ còn chưa khôi phục?” Tô Hồng Viễn nhíu mày, “Đừng khóc, cơm nước xong mang con đi bệnh viện nhìn xem.”
“Nhưng hôm nay tài xế đã nghỉ, con uống rượu lại không thể lái xe.” Tưởng Tuyết Lệ hết đường xoay xở, đem tầm mắt chuyển lên người Lục Bạc Ngôn, “Bạc Ngôn, cơm nước xong cháu có thể đưa Viên Viên đi bệnh viện được không, con bé rất thích cháu.”
Tô Giản An đảo mắt —— câu nói cuối cùng của Tưởng Tuyết Lệ kia, là có ý gì? Không nhìn cô mà bảo Lục Bạc Ngôn đưa Tô Viên Viên đi bệnh viện, còn nói cho Lục Bạc Ngôn là Tô Viên Viên thích anh?
A, đây là muốn ám chỉ cho Lục Bạc Ngôn sao?
“Không cần đi bệnh viện phiền toái như vậy.” Tô Giản An cười tủm tỉm nói, “Các người quên rồi à? Tôi cũng coi như nửa bác sĩ, tôi thực hiện nhiều ca phẫu thuật hơn bác sĩ phẫu thuật bình thường! Cơm nước xong, tôi sẽ nhìn xem.”
“Chị……”
Tô Viên Viên chân đã bị dọa đến khỏe hẳn! Tô Giản An là pháp y, cái gọi là giải phẫu, không phải là giải phẫu thi thể sao?!
Tưởng Tuyết Lệ so với Tô Viên Viên càng sợ hãi: “Tô Giản An, an tâm gì chứ? Cô chỉ là một pháp y, lại còn nói sẽ khám bệnh cho con gái tôi?”
Hừ, coi thường nghề nghiệp của cô thì sao? Đang muốn tạo cơ hội cho Tô Viên Viên cùng Lục Bạc Ngôn ở cùng nhau đó?
Tô Giản An bùng nổ, ngay tại lúc này, Lục Bạc Ngôn lại đặt một con tôm hùm đất đã được lột vỏ hoàn chỉnh đặt vào đĩa cho cô, dùng ánh mắt ý bảo cô đừng nóng vội, cô cân nhắc một chút —— tức giận thì ăn tôm cũng không ngon nữa, hưởng thụ vị ngon của tôm trước rồi nói sau.
“Giản An có giấy phép y tế.” Lục Bạc Ngôn tao nhã cởi bao tay, nhìn về phía Tô Viên Viên, “Tô tiểu thư, cô không tin Giản An?”
Anh tao nhã đẹp đẽ như vậy, lúc nhìn vào, người đối diện căn bản không thể nào từ chối.
Đại não Tô Viên Viên đã mất đi khả năng suy nghĩ, si ngốc mà gật đầu, còn dịu dàng nói: “Em nghe anh rể.”