Đọc truyện Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu – Chương 22Bị Lục Bạc Ngôn Làm Cảm Động
Trên đường đi, Tô Giản An vẫn luôn háo hức.
“Lục Bạc Ngôn, có người mẹ như dì Đường, anh nhất định rất hạnh phúc!”
Đây là điều cô hâm mộ Lục Bạc Ngôn nhất.
Từ sau khi kết hôn đến nay, Tô Giản An vẫn gọi Đường Ngọc Lan là dì như trước, nhưng Đường Ngọc Lan vẫn chờ cô thay đổi xưng hô.
Lục Bạc Ngôn nhíu mày nhắc nhở cô: “Tô Giản An, chúng ta đã kết hôn rồi, mẹ tôi cũng là mẹ cô.”
Đối với người mười lăm tuổi đã mất mẹ như Tô Giản An mà nói, tình thương của mẹ vô cùng quý giá, ý của Lục Bạc Ngôn có phải . . . . . sẵn sàng chia xẻ tình thương của mẹ cho cô không?
“Lục Bạc Ngôn, tôi lại bị anh làm cảm động . . . . . . Tuy rằng chỉ có hai năm, nhưng tôi sẽ đối như với dì Đường như mẹ ruột của mình !” Tô Giản An thành khẩn nói, “Cám ơn anh!”
“. . . . . .” Lục Bạc Ngôn chỉ là muốn nhắc nhở Tô Giản An sửa miệng, hình như Tô Giản An tự lý giải ra nhỉ . Nhưng chỉ là thế này, cô đã thỏa mãn ?
Anh đột nhiên không đành lòng uốn nắn cô .
Đường Ngọc Lan đợi car buổi sáng mới thấy Tô Giản An tới, bà vui sướng vẫy vẫy tay: “Giản An, mau vào đi.”
Tô Giản An đi đến trước mặt Đường Ngọc Lan, mấp máy môi, trịnh trọng mở miệng: “Mẹ, con đến thăm mẹ .”
Chờ một tiếng”Mẹ” này , Đường Ngọc Lan đã đợi lâu lắm rồi. Giờ chợt nghe thấy, bà không thể không nghi ngờ lỗ tai mình nghe nhầm, trừng lớn mắt nhìn Tô Giản An, giống như hận không thể xoay ngược thời gian trở lại vài giây trước, để bà có cơ hội nghe lại một lần.
Tô Giản An có chút mờ mịt: “Mẹ, làm sao vậy?”
Lúc này đây Đường Ngọc Lan đã xác nhận , đột nhiên dùng sức ôm lấy Tô Giản An: “Con ngoan.”
Tô Giản An cũng nhẹ nhàng ôm lấy Đường Ngọc Lan, nở nụ cười.
Vòng tay mẹ, đã lâu cô không được ủ ấm.Trên đời này, cũng chỉ có Đường Ngọc Lan có thể khiến cô tìm lại cảm giác được mẹ ôm vào lòng.
Đường Ngọc Lan kích động thật lâu mới lắng xuống, mới nhớ lại con trai mình: “Bạc Ngôn đâu? Nó không đến cùng con sao?”
“Anh ấy ở phía sau.”
Tô Giản An vừa nói xong, Lục Bạc Ngôn cũng từ bên ngoài bước. Đường Ngọc Lan rất cao hứng nói: “Trưa hôm nay ta tự mình xuống bếp, nấu cơm cho các con! Giản An, tài nghệ nấu nướng của ta là học từ mẹ con đấy.”
Tô Giản An rất chờ mong gật đầu: “Vâng!”
“Bạc Ngôn có nói với con chưa?Nơi này thật ra là nhà cũ của chúng ta.” Đường Ngọc Lan nhìn chung quanh một vòng “Bạc Ngôn từ khi sinh ra đã ở nơi này, cho đến khi chuyện kia xảy ra, hai mẹ con ta mới phải ra nước ngoài. . . . . .”
Trong lòng mỗi người đều có những vết thương không thể nói thành lời, mà vết thương của Đường Ngọc Lan chính là chuyện của 14 năm trước. Tô Giản An không muốn bà nhớ lại những kí ức đau thương trước đây, vội cười hỏi: “Thật vậy hả? Lúc nhỏ anh ấy ở phòng nào ạ?”
Đường Ngọc Lan đặt tay Tô Giản An lên tay Lục Bạc Ngôn: “Bạc Ngôn, con mang Giản An đi xem, ta đi chuẩn bị cơm trưa.”
Tô Giản An có chút không tự nhiên, theo bản năng muốn rút tay về, Lục Bạc Ngôn lại giống như biết được suy nghĩ của cô, rất nhanh kéo tay cô: “Ở tầng hai, đi theo tôi.”
Bàn tay anh không thô ráp như những người đàn ông bình thường, khô và ấm, bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cho cô một cảm giác an toàn.
Nhưng Tô Giản An biết, Lục Bạc không thể nắm tay cô cả đời này.
Vừa lên tầng, cô giả bộ tự nhiên mà thoát khỏi tay Lục Bạc Ngôn, đi tới đi lui đánh giá căn phòng trước đây của anh, cuối cùng tổng kết ra: “Lục Bạc Ngôn, sự nhàm chán của anh đã bắt đầu từ khi còn nhỏ .”
Căn phòng to như vậy, ngoài những đồ nội thất cơ bản, cũng chỉ có một giá sách rất lớn. Trên đó cũng chẳng có thêm đồ vật gì ngoài sách, những cuốn tạp chí truyện tranh mà ngày nhỏ các cậu bé thường săn lùng cũng không có, càng miễn nói đến các nhân vật hoạt hình hay phụ kiện trò chơi.
Lục Bạc Ngôn khinh thường cong khóe môi: “Căn phòng trước đây của cô, còn bình thường hơn ở đây.”
Tô Giản An chưa bao giờ hứng thú với những con búp bê bằng vải vụn và đồ chơi sang trọng. Sở thích duy nhất của cô là sưu tầm tiểu thuyết trinh thám và xem phim hoạt hình.Mẹ cô cùng Đường Ngọc Lan cũng hay phàn nàn, phòng cô không giống phòng con gái chút nào, lúc ấy Lục Bạc Ngôn cũng ở bên cạnh, cô đến nay vẫ nhớ rõ ánh mắt Lục Bạc Ngôn lúc ấy nhìn cô có chút quái dị.
Cô ra vẻ tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Là do sở thích hồi nhỏ của tôi. . . . . . Có chút đặc biệt.”
Lục Bạc Ngôn nhíu mày: “Ngươi không giống với người khác gọi là đặc thù, tôi lại thành không thú vị?”
“Hừm. . . . . .” Tô Giản An sờ sờ chóp mũi, chột dạ, vội dùng cái hộp duy nhất trên giá sách để đổi chủ đề, “Bên trong có phải chứa mấy món đồ chơi hồi nhỏ của anh không?”
Nói xong cô định lấy xuống.
Lục Bạc Ngôn nheo mắt nguy hiểm——Không thể để Tô Giản An thấy mấy thứ trong chiếc hộp!
Chân dài hai ba bước đã tới cạnh Tô Giản An thân biên, nắm lấy tay cô, kéo cô qua một cách mạnh mẽ.
“A. . . . . .”
Tô Giản An đột nhiên mất trọng tâm, mặt đụng vào lồng ngực Lục Bạc Ngôn.
Thật sự là mặt đụng vào ——đôi môi đang dán vào ngực Lục Bạc Ngôn.
Lục Bạc Ngôn mặc một chiếc áo sơmi mỏng, dường như có thể cảm nhận được cánh môi cô mềm mại đến thế nào, tim như bị cái gì đó gẩy nhẹ, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong lòng anh.
Thật muốn. . . . . . Cứ đặt cô trong vòng tay mình mãi như vậy.
Mặt Tô Giản An đã đỏ bừng, chật vật không đứng vững, tức giận trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên: “Lục Bạc Ngôn!”
“Tô Giản An, không được sự cho phép đã động vào đồ của người khác là bất lịch sự.”
Câu đầu tiên đã chặn họng Tô Giản An.
Tô Giản An không vui chu cái miệng nhỏ nhắn: “Không xem thì không xem.” Nói xong, cô lại hừ hừ, chuồn ra khỏi phòng.
Nhìn thấy cô rời đi, Lục Bạc Ngôn mới lấy chiếc hộp xuống, mở ra, bên trong là một bức ảnh đã được bảo quản rất tốt. . . . . .
Tô Giản An đến phòng bếp, Đường Ngọc Lan đang rửa rau thái rau, cô xắn tay áo, nhẹ nhàng nói : “Mẹ, con giúp mẹ.”
Không đợi Đường Ngọc Lan trả lời, cô đã cầm một củ khoai tây lên thái.
Đường Ngọc Lan cười cười, đột nhiên nhớ tới cái gì: “Mẹ lên tầng lấy đồ.”
Đi ngang qua phòng Lục Bạc Ngôn, Đường Ngọc Lan thấy con trai đang xem một bức ảnh.
Đại khái là ảnh chụp của cha anh trước khi qua đời.
Đường Ngọc Lan thở dài, đi vào phòng: “Bạc Ngôn.”
Lục Bạc Ngôn nghe được thấy tiếng mẹ, vội cất tấm ảnh vào hộp: “Mẹ, làm sao vậy?”
Đường Ngọc Lan từ từ ngồi xuống: “Hôm nay các con trở về, là Giản An gọi con trở về đúng khong? Ta đã nói, Giản An cũng nhạy cảm hơn con nhiều, ít nhất còn muốn đến thăm bà già này.” Đường Ngọc Lan cười đến vui mừng.”Đồng ý với mẹ, cả đời này phải chăm sóc tốt cho con bé.”
“Mẹ yên tâm. Có con ở đây, cô ấy vĩnh viễn sẽ không bị bất cứ tổn thương nào.”
Trong ánh mắt sắc bén của anh tràn đầy quyết tâm.
Đường Ngọc Lan gật đầu, vỗ vỗ tay con trai: “Ta trở về phòng đi lấy chút đồ.”
Lục Bạc Ngôn đi cùng Đường Ngọc Lan đến cửa phòng bà thì mới quay lại phòng mình, lại nhìn tấm ảnh đã cất giữ mười mấy năm rồi mới đóng hộp lại, đặt lại chỗ cũ rồi mới xuống tầng.
Tô Giản An vẫn đang cắt cắt thái thái trong bếp, Đường Ngọc Lan cầm theo thứ gì đó lôi kéo Lục Bạc Ngôn cùng đi vào, hai người đều khá sửng sốt.
Mặc kệ là rau dưa hay thịt, đều được Tô Giản An cắt gọn gàng đặt lên đĩa, trông đủ màu sắc xinh xắn, khoai tây được cô cắt rất đều, kỹ thuật cắt tỉa có thể so với đầu bếp chuyên nghiệp.
“Giản An. . . . . .” Đường Ngọc Lan kinh ngạc hỏi, “Con không phải học về chuyên môn cắt tỉa chứ?”
“Mẹ, ” Lục Bạc Ngôn nhắc nhở “Cô ấy là pháp y.” Nghe nói cơ thể người Tô Giản An cũng có thể cắt gọn gàng xinh đẹp, một củ khoai tây thì tính là cái gì?
Đường Ngọc Lan như sực tỉnh: “Giản An à, nghe nói hôm trước trong tiệc rượu tiểu thư họ Trần cười nhạo con chỉ là pháp y? A, ngày nào đó ta phải mời cô ta đến xem kỹ thuật cắt tỉa của con, cam đoan cô ta về sau thấy con phải run rẩy gọi chị dâu.”
Tô Giản An cạn lời —— xem ra mẹ chồng cô cũng không phải người dễ chọc.
Đường Ngọc Lan lại hỏi Lục Bạc Ngôn: “Bạc Ngôn, buổi tối hôm nay con không có việc chứ?”
Lục Bạc Ngôn: “Không có.”
Đường Ngọc Lan vừa lòng cười cười, tiến đến cạnh Tô Giản An thân thiết nói: “Giản An, vậy tối nay hai đứa ngủ lại, ngày mai hãy về nhé?”
Lục Bạc Ngôn nheo mắt, vội thừa dịp Đường Ngọc Lan không chú ý lôi kéo Tô Giản An, ý bảo cô tìm cớ từ chối.
Tô Giản An đang vui mừng , làm sao nghĩ đến sẽ có vấn đề gì, kì quái nhìn Lục Bạc Ngôn, sau đó cười gật đầu: “Vâng, dù sao hai ngày này con cũng không có việc gì.” Cô chỉ muốn ở cạnh Đường Ngọc Lan nhiều hơn.
Sự việc đã không thể cứu vãn , Lục Bạc Ngôn ngược cảm thấy ung dung —— dù sao đến lúc đó, người sốt ruột chắc chắn không phải anh.
Đường Ngọc Lan thật vui vẻ mặt tạp dề, bắt đầu nấu ăn.
Canh sườn, thịt bò hầm khoai tây, cá vược hấp, rau hẹ xào trứng, cải rổ xào, bốn món một canh rất nhanh đã được dọn ra. Đường Ngọc Lan yêu câu Tô Giản An nếm trước: “Thử xem có giống đồ ăn mẹ con làm không. Mấy món này đều là món tủ trước đây của mẹ con .”
Tô Giản An trước kia rất thích món thịt bò hầm khoai tây của mẹ, cô nếm thử món Đường Ngọc Lan làm , hương vị quả thực không có khác biệt.
Hốc mắt có chút nóng lên, khóe môi lại tươi cười: “Rất giống.”
Đường Ngọc Lan cười cười: “Vậy bắt đầu ăn cơm đi.”
Tô Giản An ngồi xuống liền lễ phép múc cho Đường Ngọc Lan một bát canh, lại tự nhiên mà vậy cầm bát của Lục Bạc Ngôn lên: “Uống canh.”
Lục Bạc Ngôn kinh ngạc nhìn người vợ nhỏ, lơ đãng nhìn thấy mẹ anh ngồi phía đối diện đang cười hí hửng, anh cũng chỉ cười nhẹ: “Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Tâm trạng Tô Giản An tốt, mọi món ăn trên bàn đều trở thành mỹ vị, đây có lẽ là bữa ăn ngon nhất mà cô được ăn sau khi mẹ qua đời.
Sau khi ăn xong, người làm bưng hoa quả tới, Đường Ngọc Lan nghiêm trang nhìn hai người: “Giản An, Bạc Ngôn, có vấn đề mẹ phải nghiêm túc thảo luận với hai đứa.”
“Các con tính toán khi nào thì có con? Tên cháu trai cháu gái mẹ đều nghĩ xong rồi .”
“Phụt ——” Tô Giản An không thể kìm được, ngụm nước vừa uống vào miệng đều phun ra ngoài.