Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 96: Tôi nấu cơm cho em


Đọc truyện Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss – Chương 96: Tôi nấu cơm cho em

Ban đêm mười một giờ hai mươi ba phút, Tưởng Tịch nhận được điện thoại trả lời của Phương Duệ.

Đoàn phim đang kết thúc công việc, Tưởng Tịch nghe được tiếng chuông, bỏ xuống y phục diễn đã cởi ra một nửa, cầm lấy điện thoại.

“Tiểu Tịch.” Phương Duệ thấp giọng nói: “Vi Vi từ giờ trở đi rời khỏi giới giải trí. Sáng ngày mai Cool K sẽ tuyên bố tin này.”

“Cám ơn cậu út.” Tưởng Tịch nhìn chăm chú mình ở trong gương một hồi, lịch sự nhã nhặn nói: “Cháu đáp ứng với chú cũng sẽ làm được.”

Phương Duệ thở dài một tiếng, không nói gì.

Là anh giúp Phương Vi Vi tiến vào giới giải trí, không ngờ rằng không tới nửa năm ngắn ngủi thì đã xảy ra chuyện như vậy. Lại nói tiếp, cũng có sai lầm của anh.

Tưởng Tịch đại khái đoán ra ý nghĩ của anh, cười cười cúp điện thoại.

Trở lại khách sạn đã rạng sáng một chút.

Tưởng Tịch và Vương Mộng sắp xếp công việc ngày mai một chút rồi mang theo áo khoác trở về phòng.

Đoàn làm phim cấp cho cô một phòng đơn như thông thường, không riêng gì cô, những diễn viên chính khác cũng giống nhau. Hạ Chi Khanh do Tần Tự an bài nên không đóng phim vào buổi tối, cũng sẽ không ở khách sạn, bởi vậy đến tầng bốn chỉ có cô, Lâm Dật và Nguyên Tấn Thần thôi.

Phòng của Lâm Dật cách thang máy gần nhất. Tưởng Tịch nhìn theo anh ta vào phòng rồi mới lấy thẻ phòng ra.

“Tưởng Tịch.” Nguyên Tấn Thần gọi cô lại. “Tôi muốn tìm một thời gian nói chuyện với em.”

Tưởng Tịch ngẩn người. Nguyên Tấn Thần từ sau khi khởi động máy không thể nói là rất nổi bật, nhưng so với trước kia thì xem như khiêm nhường rất nhiều. Không ngờ hắn bỗng nhiên đề xuất nói chuyện.

Lấy thẻ phòng ra, Tưởng Tịch quay đầu nhìn Nguyên Tấn Thần. “Tôi nghĩ chúng ta không có gì hay để nói.”

Nguyên Tấn Thần nhíu mày. Tưởng Tịch nhìn, cảm thấy rằng vẻ mặt này không phù hợp với hình tượng ôn hoà của hắn.

Mở cửa ra, Tưởng Tịch cười như bình thường. “Thời gian không còn sớm, chúc Nguyên sư huynh ngủ ngon.”

Cửa nhẹ nhàng đóng lại. Nguyên Tấn Thần nghĩ đến người ở đằng sau cánh cửa, ánh mắt buồn bã.


Tưởng Tịch trở lại trong phòng, mới phát hiện có người ở đây.

“Anh tới lúc nào thế?” Tưởng Tịch cởi áo khoác ra, nhướng mắt. “Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi. Anh mang bữa khuya đến cho em, ở trong tủ lạnh đó.” Tần Thành ngáp dài, đứng dậy. “Nghe nói hôm nay em không trở về nhà, nên anh tới.”

Tưởng Tịch ừ một tiếng, nói: “Cậu út gọi điện thoại tới. Phương Vi Vi sẽ rời khỏi giới giải trí.”

“Cô ta thật sự cam tâm? Hay là chỉ nói ngoài miệng!”

Tưởng Tịch rửa mặt xong đi ra, tiếp lời của anh: “Em cũng không rõ, nhưng cậu út đã nói, có lẽ Phương Vi Vi sẽ yên tĩnh một hồi. Em đã đồng ý với cậu út không tung video lên mạng, dĩ nhiên phải làm như thế.” Cụ thể thì phải xem biểu hiện sau này của Phương Vi Vi.

Tần Thành gật đầu. “Nghe theo em.”

Anh nói xong thì từ sau lưng ôm lấy Tưởng Tịch. Chiều cao của hai người bọn họ không phải là chiều cao lý tưởng nhất được lưu truyền ở trên mạng, nhưng như vầy cũng rất thoải mái. Tần Thành chỉ cần hơi cúi đầu một chút là có thể dễ dàng hôn lên khoé miệng, mũi, sườn mặt của Tưởng Tịch.

Tưởng Tịch đang thoa mặt, cũng ngầm đồng ý hành động của anh, cho đến khi tay anh càng ngày càng có hạnh kiểm xấu.

Chậm rãi thở dài, Tưởng Tịch xoay người, đối diện với Tần Thành, nói: “Muốn em giúp anh hay không?”

Tần Thành kinh ngạc. “Em nói thiệt?”

Tưởng Tịch thản nhiên cười. “Em nghĩ em đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn hơi khó tiếp nhận một chút. Nếu anh không để ý, em…”

Tần Thành nhìn cô không nói gì, sau một lúc lâu khẽ hôn lên mí mắt cô, trêu chọc nói: “Anh phát hiện em còn sắc hơn anh.”

Tưởng Tịch ngoài miệng phớt lờ, nhưng trong lòng thật ra rất để ý. Cô sống hai kiếp nhưng cũng chưa từng chủ động như vậy, kết quả lại còn bị cười nhạo.

Tưởng Tịch không khỏi nhìn kỹ Tần Thành một lần nữa.

“Em bị doạ sợ à?” Tần Thành giữ lấy vai cô, nhìn vài ánh đèn lác đác ở bên ngoài, nói: “Anh chỉ là muốn em nhìn thấy anh nhiều hơn mà thôi.”

Tưởng Tịch lại một lần nữa bị đả kích.


Tần Thành khẳng định lời nói của anh không phải là ngôn ngữ hay được dùng nhất trong ngôn tình hả?

Ngàn vạn lần đừng nói với cô là Tần Thành lén lút đọc những thứ mà nữ sinh đọc đó nha. Cô sẽ khó mà chấp nhận được.

Tần Thành không ngờ được suy nghĩ của Tưởng Tịch, dù sao ôm hôn người một cái là đủ. Đương nhiên, kết quả là sau khi Tưởng Tịch ngủ, anh ở trong nhà vệ sinh ngây người hơn nửa giờ.

Về phần rốt cuộc đang làm cái gì, lần thứ n+1 Tần Thành cảm thán: nhìn được ăn không được rất khổ sở có biết không?

Lạy Tần Thành đã ban tặng lén tắt đồng hồ báo thức của cô, Tưởng Tịch ngủ thẳng đến hơn mười giờ ngày hôm sau.

Đến khi ngủ dậy thì Tần Thành đã không thấy đâu, di động đã tắt của cô được đặt ở trên bàn .

Bóp bóp trán, Tưởng Tịch ngồi trên giường trong chốc lát, rồi nhanh chóng mặc quần áo.

Khi xuống lầu thì đúng lúc đụng phải Vương Mộng mang bữa sáng tới.

“Đạo diễn Lâm nói hôm nay chị không cần đi đoàn phim.” Vương Mộng cắm ống hút vào hộp sữa, đưa cho Tưởng Tịch, dáng vẻ rất thong dong. “Bên ngoài đều đang bàn luận chuyện Phương Vi Vi rời khỏi giới giải trí. Một ít phóng viên đã chờ phỏng vấn ở dưới lầu khách sạn. Tưởng Tịch, Phương Vi Vi thật sự rời khỏi giới giải trí hả?”

“Tôi không rõ lắm.” Tưởng Tịch nghe thấy cô không cần đến đoàn làm phim, đơn giản trở về phòng mở máy tính lên. “Phương Vi Vi là người của công ty, nếu cô ta thật sự rời khỏi, công ty sẽ nhanh chóng công bố tin tức.”

Vương Mộng lanh lợi gật đầu.

Chuyện Phương Vi Vi rời khỏi giới giải trí quả nhiên đã truyền ra ở trên mạng. Truyền ra tin tức chính là Cool K, lời thông báo không nhiều lắm, chỉ nói đơn giản là Phương Vi Vi phải ra nước ngoài quản lý công ty, bởi vì thời gian gấp rút, mới không thể không vội vàng cho hay, báo cho đông đảo fan và dân chúng bình thường. Về phần hợp đồng quảng cáo và kịch bản phim mà cô ta đã ký, nhà họ Phương sẽ một mình gánh chịu tất cả chi phí bồi thường.

Phối hợp với thông báo là ảnh chụp cuộc sống của Phương Vi Vi, mặt khác nói chung là bình thường.

Tưởng Tịch xem lại một lần, rồi lướt qua các tin tức khác.

Sau đó, bất ngờ nhìn thấy một hình ảnh.

Tưởng Tịch há hốc mồm, trái lại Vương Mộng ở bên cạnh hô lên trước. “Trailer cuối cùng của ‘2033’!”


Tưởng Tịch cười lên.

Mấy ngày nay cô thâu âm, đóng phim, đối phó với Phương Vi Vi, lại quên đi chuyện của bộ phim.

Giữa tháng hai, “2033” đã tung ra trailer đầu tiên, bởi vì tên tuổi của Dung An, một khi trailer được tung ra liền khiến cho dân mạng theo đuổi. Bây giờ trailer cuối cùng được tung ra, xem ra Dung An đã rốt cuộc xác định thời gian công chiếu.

“Tưởng Tịch, em xem diễn xuất của chị, thấy được lắm. Giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Liên hoan phim Kim Ảnh năm nay sẽ thuộc về chị.” Vương Mộng thật tình vui mừng cho Tưởng Tịch. “Năm trước chị lấy được nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, năm nay lại lấy giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, còn có tài năng mới xuất sắc nhất. Nhất định sẽ loá mắt những kẻ mắt chó.”

Tưởng Tịch nghe cô ta ngớ ngẩn nói, nở nụ cười. Đúng vậy, năm nay mục đích chính của cô là dựa vào diễn xuất trong “2033” để lấy giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và tài năng mới xuất sắc nhất.

Giữa trưa, Tưởng Tịch kêu Vương Mộng mặc quần áo của cô đánh lạc hướng phóng viên, còn mình thì mặc quần áo của Vương Mộng đi phim trường.

Quay phim buổi tối rất mệt. Cô vắng mặt một ngày thì sẽ bổ sung vào lúc khác, đến cuối cùng thì vẫn là mình mệt, không bằng đi sớm quay cho rồi.

Nhưng tới nơi, Tưởng Tịch mới phát hiện hôm nay cô thật sự không cần đến phim trường.

Theo như Lâm Tu Dân nói, Phương Vi Vi đã liên hệ với bọn họ, xác định là rời khỏi đoàn phim. Lâm Tu Dân dĩ nhiên rất bất mãn với hành vi naỳ của cô ta, nhưng vẫn tìm diễn viên đã từng hợp tác qua ở trong giới đến thay thế Phương Vi Vi. Hôm nay đều là quay tất cả các cảnh mà Phương Vi Vi đã quay trước đó. Những cảnh diễn có Tưởng Tịch trong đó, toàn bộ do diễn viên tạm thời thay thế.

Tưởng Tịch đứng xem ở cạnh phó đạo diễn một hồi, cho đến khi diễn viên tạm thời kia xoay người thì mơ hồ.

Diễn viên thay thế cô kia lại có thể giống cô đến năm sáu phần. Nhưng không phải là dáng dấp của người nhà họ Phương.

Lúc này Nguyên Tấn Thần kết thúc, vỗ vỗ camera trong tay cô, nói: “Cô ta là diễn viên thế thân của em, tới vào sáng hôm qua, chẳng lẽ em không biết?”

Tưởng Tịch lắc đầu.

Nguyên Tấn Thần nhìn cô với thâm ý, cuối cùng quay đầu nhìn người đang diễn ở trong phim trường, nói: “Nghe nói là tổng giám đốc Tần đưa tới.”

Tưởng Tịch nghiêng đầu, từ góc độ này vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của cô gái đó, hơi giống cô, nhưng về phong cách thì hai người chắc chắn là khác nhau.

Nhớ tới Tần Thành có oán giận đối với kịch bản này, Tưởng Tịch cười yếu ớt, xem ra Tiêu Diễn lại muốn bị tra tấn đây. Nhưng mà… Bộ phim này cô không cần thế thân.

Tưởng Tịch muốn đi nói với Lâm Tu Dân bỏ thế thân đi, nhưng Nguyên Tấn Thần gọi cô lại.

“Tưởng Tịch, buổi chiều tôi không có diễn, đi ra ăn một bữa cơm nhé, thế nào?”

Cô đã từ chối quá nhiều lần, sao hắn còn không hết hy vọng?

Tưởng tịch sờ sờ nhẫn cưới, nói: “Được.”


Bất luận như thế nào, lúc này đây cô phải chặt đứt tất cả ý tưởng của Nguyên Tấn Thần, nên hay không nên có, trừ đây về sau sẽ không liên quan đến cô.

…..

Thành phố Z có nhiều nơi nổi tiếng, tuỳ tiện một chỗ nào đó cũng không tồi. Nhưng mà Nguyên Tấn Thần lái xe lòng vòng, cuối cùng dừng lại trong một chung cư.

Tưởng Tịch vén tóc ra sau tai, nắm lấy di động không xuống xe.

“Tôi thật xin lỗi, một mình mang em tới nơi này.” Nguyên Tấn Thần đứng cạnh cửa xe bên cô cười khổ. “Có người bạn nói em ở chung cư này, cho nên tôi cũng mua một căn. Tương Tịch, nếu đã đến đây, hy vọng em có thể đi lên nhìn xem.”

“Nguyên Tấn Thần.” Tưởng Tịch khẽ thở dài. “Tôi đã nói tôi không có cảm giác với anh, sao anh…”

Sao lại cố chấp như vậy chứ?

“Tôi chỉ là muốn cho em biết tôi yêu em nhiều bao nhiêu.”

“Nhưng mà, tình yêu của anh, tôi không cần.”

“Đó là chuyện của em.” Về chuyện này dường như Nguyên Tấn Thần không bỏ được. “Tình yêu không phải là chuyện đơn phương, nhưng cũng không phải em nói không yêu là sẽ không yêu được.”

Tưởng Tịch bất giác nhíu mày. “Nguyên Tấn Thần, anh đừng như vậy!”

“Tưởng Tịch.” Nguyên Tấn Thần mở cửa xe ra, giọng nói ẩn chứa khẩn cầu. “Tôi hy vọng em đi lên liếc nhìn một cái, sau đó ăn một bữa cơm với tôi.”

Dưới lầu có người qua đường tò mò nhìn về phía bọn họ. Tưởng Tịch nhẫn nhịn, xuống xe vào thang máy.

Nguyên Tấn Thần thở ra, cười đi theo vào, ấn số.

Hắn ở ngay trên lầu Tưởng Tịch. Bố cục bên trong căn hộ đều giống nhau, cho nên phía dưới phòng ngủ của Nguyên Tấn Thần chính là phòng ngủ của Tưởng Tịch.

Cảm nhận được điểm này, cả người Tưởng Tịch không thoải mái. Kiếp này, biểu hiện của Nguyên Tấn Thần rất giống nam phụ trong phim ngôn tình. Cô chán ghét, đồng thời lại có chút bất lực.

“Em ngồi xuống trước đi, tôi đi rót nước cho em.” Nguyên Tấn Thần lấy một đôi dép lê mới tinh ra cho Tưởng Tịch. “Còn nữa, em muốn ăn cái gì? Trong tủ lạnh có đồ ăn, tôi làm cho em.”

“Không cần.” Tưởng Tịch vỗ vỗ tường. “Tôi chỉ là tới liếc mắt xem một cái, bây giờ cần phải đi.”

“Tưởng Tịch.” Nguyên Tấn Thần nửa giơ giày lên, trong mắt tràn đầy tổn thương sâu sắc. “Tôi học nấu ăn vì em, em nếm thử tại chỗ này được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.